Kẻ Thù Của Tôi Vừa Ngọt Ngào Vừa Dính Người
Chương 37 :
Ngày đăng: 09:44 20/08/20
Edit: Sữa (lapel123)
Beta: Kitto Katto
°*°
Lòng bàn tay nóng đến dọa người.
Thiệu Hiển rõ ràng cảm thấy Trần Bách Châu có gì đó không ổn, lo lắng hỏi: "Cậu sốt à?"
Nói xong giơ tay định sờ trán Trần Bách Châu.
Trần Bách Châu lập tức lùi lại một bước, tránh khỏi tay của Thiệu Hiển, quay mặt đi.
Hai người đứng bên ngoài im lặng vài giây, đột nhiên cửa mở ra.
Người phá vỡ sự im lặng này là Triệu Tư Khâm, anh nhìn về phía Trần Bách Châu mang vẻ mặt áy náy nói: "Vừa rồi, thật xin lỗi."
Có trời mới biết, anh xem video xong phát hiện trong phòng tắm không còn người nữa đã xấu hổ biết bao nhiêu.
Đúng ra là nên chờ người khác tắm xong rồi mới lén xem!
Cảm thấy tội lỗi vì đầu độc bé trai ngây thơ.
"Không có gì." Trần Bách Châu cúi đầu bước vào trong.
"Cậu lại làm gì? Sao lại xin lỗi?" Thiệu Hiển nhíu mày hỏi Triệu Tư Khâm, Trần Bách Châu lúc nãy rất kì lạ.
Đối mặt với sự dò hỏi của Thiệu Hiển, Triệu Tư Khâm nhịn không được thở dài.
Anh cũng chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi đầu thôi, đột nhiên phát hiện ra mình thích con trai, nói không sợ là nói dối.
Bí mật này đã được anh giấu trong lòng rất lâu, có đôi khi không chịu được, liền lao đầu học bài để bản thân bình tĩnh trở lại.
Anh đã tìm đọc rất nhiều tư liệu ở trên mạng rồi, còn cố ý tìm thêm mấy video, muốn xác nhận xem mình rốt cuộc có cong hay không.
Sự thật đã chứng minh, anh với đống video đó có phản ứng.
Hiện giờ bị bạn cùng phòng phát hiện, anh biết Trần Bách Châu sẽ không đi nói lung tung, nhưng bây giờ anh lại mang loại cảm xúc dâng trào muốn nói ra hết tất cả tâm tư của mình.
Đóng cửa phòng lại, anh chán nản ngồi trên ghế, đối mặt với nghi ngờ của Thiệu Hiển, cuối cùng gian nan mở miệng nói: "Hồi nãy tôi ở trong phòng xem "phim con heo", bị Trần Bách Châu nhìn thấy."
Thiệu Hiển: "..... À"
Cho nên việc này là bạn nhỏ nhà hắn vì lỡ xem chút phim nên cả người mới nóng bừng lên vậy sao?
Thật ra chuyện này dừng ở đây là được rồi.
Nhưng Triệu Tư Khâm lại tiếp tục nói: "Là cái loại "phim heo".... đồng tính."
Trần Bách Châu vốn định cản không cho Triệu Tư Khâm "hồ ngôn loạn ngữ", nhưng lời đến bên miệng lại bị cậu nuốt ngược vào trong.
Cậu đột nhiên rất muốn biết, Thiệu Hiển sẽ có phản ứng ra sao với chuyện này.
Thiệu Hiển đương nhiên biết Triệu Tư Khâm xem thể loại gì, hơn nữa hắn còn lo lắng đến cảm xúc của Triệu Tư Khâm, thế nên bình tĩnh đáp: "Ừm, lần sau xem một mình là được rồi, đừng ảnh hưởng đến người khác."
Chỉ vậy thôi sao?
Triệu Tư Khâm có chút kinh ngạc, Trần Bách Châu cũng không khỏi quay đầu sang nhìn.
"Cậu không cảm thấy chán ghét sao?" Đại Triệu cảm thấy như này có phải hơi nhanh rồi không, anh không theo kịp.
Thiệu Hiển từ từ nói: "Cậu thích ai thì có liên quan gì đến tôi?"
Triệu Tư Khâm: "!!!". Mình bị lộ rồi sao?
Trần Bách Châu lạnh lùng nhìn anh: "Không đâu."
Hiển Hiển làm sao thích Tiền Văn Kiệt được?
"Không cái gì?" Triệu Tư Khâm bắt lấy cọng rơm cứu mạng, định lảng sang chuyện khác.
Trần Bách Châu nhìn về phía Thiệu Hiển, ánh mắt hai người chạm nhau, lặng yên vài giây.
Không thể phủ nhận, vừa rồi cậu nghe Triệu Tư Khâm nói câu kia, tim đã nhảy đến cổ họng rồi.
Thích Hiển Hiển sao? Đương nhiên là thích rồi! Sao có thể không thích được?
Hiển Hiển thích Tiền Văn Kiệt sao? Đương nhiên cũng thích!
Nhưng hai loại thích này, căn bản không giống nhau.
Cậu cũng từng giày vò bản thân giống như Triệu Tư Khâm, cái gì cũng không dám nói, không dám biểu hiện quá đà.
Chỉ vì có thể giữ lấy một vị trí nhỏ bên cạnh Thiệu Hiển thôi.
Nhưng, nếu Thiệu Hiển cũng như vậy thì sao?
Cậu thỉnh thoảng nhớ lại, năm đó Thiệu Hiển gọi tên của mình trong lúc mơ, có khi nào cậu ấy cũng thích mình.
Cơ mà cậu không dám hy vọng xa vời, cũng không dám hỏi.
Triệu Tư Khâm thấy cậu sững sờ, nhịn không được tò mò hỏi: "Rốt cuộc là không cái gì vậy?"
"Bọn tôi sẽ không yêu sớm."
Triệu Tư Khâm: "..."
Tình cảm mà khống chế được sao? Nói không yêu sớm thì sẽ không yêu sớm à?
Tư duy của bạn học Trần đúng là thú vị.
Ngày hôm sau, Triệu Tư Khâm cùng mọi người đi ăn một bữa thịnh soạn.
Tiền Văn Kiệt ăn rất vui vẻ, vừa ăn vừa tám chuyện: "Các cậu biết gì không? Nghe nói cái cậu tối hôm qua muốn chuyển trường đó."
Ầm ĩ đến như vậy, mặt mũi cũng mất hết, chuyển đi là đương nhiên rồi.
Thiệu Hiển gật gật đầu: "Ăn nhiều một chút."
Tiền Văn Kiệt lại ăn một lát, sau đó nhìn xung quanh một lần, thần thần bí bí nói: "Tôi còn nghe được một chuyện, nói ra hù chết các cậu. Tối qua biết xong tôi đã định nói cho các cậu rồi, mà nghĩ lại chắc không còn ai thức nên thôi."
"Chuyện gì?" Triệu Tư Khâm hỏi.
Tiền Văn Kiệt cúi thấp đầu, ép giọng càng thấp hơn, "Nghe nói cậu ta là gay đó."
Ba người dừng đũa, nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt.
"Sao vậy? Nghe không hiểu hả?" Tiền Văn Kiệt nhanh chóng phổ cập kiến thức "Gay chính là..."
"Cậu nghe ở đâu ra vậy? Sao cậu lại biết cái này?" Thiệu Hiển hoang mang hỏi.
Bút Màu tiếp xúc với những thứ này từ bao giờ?
"Cái gì", Tiền Văn Kiệt ngượng ngùng cười cười, "Không phải tôi vẫn hay tìm Hách Lộ hỏi bài sao? Bạn cùng phòng với cậu ấy đều biết hết. Cái vòng tròn này chính là các cậu ấy biết cái gì thì tôi biết cái đó."
Nói tới đây, cậu ta bỗng dưng áy náy nói: "Thật ra tôi vẫn luôn có chuyện giấu các cậu, tại vì sợ các cậu sẽ không vui."
Thiệu Hiển tự nhiên có dự cảm không lành.
Chỉ thấy Tiền Văn Kiệt móc di động ra, bấm vài cái rồi đặt trước mặt bọn họ.
Một cái topic vừa đen vừa to trong nháy mắt đập thẳng vào mặt Thiệu Hiển.
°*°
Ka: tui mải chơi game nên mới đăng giờ này thui °^°