Kẻ Thù Của Tôi Vừa Ngọt Ngào Vừa Dính Người
Chương 4 :
Ngày đăng: 12:36 30/04/20
Uông Thục Phân cùng đến phòng bệnh với Thái Nhã Lan, vừa vào đến nơi đã nghe thấy tiếng con trai mình đang ríu ra ríu rít hỏi han không ngừng.
Mà đứa nhỏ nằm trên giường chỉ yên tĩnh lắng nghe.
"Tên nhóc này, sao cứ nói nhảm nhiều như vậy? Đừng quấy rầy Tiểu Châu nghỉ ngơi."
Bà là người mạnh miệng nhẹ dạ, nhìn thấy vết thương trên người Trần Bách Châu, thật sự có mấy phần đau lòng.
"Mẹ, sao bà dì Trần kia không tới?"
Uông Thục Phân không muốn làm tổn thương Trần Bách Châu, nói: "Nhà dì ầy có việc gấp, không thể đến đây được."
Thật ra nguyên nhân không cần nghĩ cũng biết, cùng lắm thì là Bách Mỹ Quyên không dám chọc tức Trần Dục thôi.
Muốn Trần Dục và Trần Xương Kiến hài lòng, cô ta sẽ không ngày nào sống dễ chịu được.
"Tiểu Châu, " Thái Nhã Lan mở bình giữ nhiệt ra, múc một bát cháo thịt nạc thơm ngát, "Ngồi dậy ăn một chút đi."
Trần Bách Châu được chăm sóc mà phát sợ, cuống quít dùng tay chống xuống để ngồi dậy, thiếu chút nữa bị kim truyền dịch đâm sâu thêm, may mà có Thiệu Hiển đè lại.
"Cậu nằm đi đã, để tôi chỉnh cho cậu cao lên chút."
Chỉnh cho cao lên là cái gì? Trần Bách Châu không hiểu, nhưng cũng không ý kiến gì mà nghe lời hắn.
Thiệu Hiển đi đến cuối giường, khom lưng quay trục xoay, đầu giường thật sự chậm rãi cao lên.
Tiền Văn Kiệt một mặt kính nể, "Thiệu Hiển, cậu biết nhiều chuyện thật đó!"
Uông Thục Phân cũng khen: "Nhị thiếu gia thật hiểu chuyện, Văn Kiệt con cũng phải học nhiều thêm chút đi."
Thái Nhã Lan khiêm tốn nói: "Bình thường Tiểu Hiển cũng khá bướng bỉnh, cả ngày ầm ĩ không ngừng, mấy ngày nay mới có chút hiểu chuyện."
Bà vừa nói, vừa múc một muỗng cháo thổi nguội, đưa tới bên miệng Trần Bách Châu.
Trần Bách Châu bị bỏ đói hai ngày, ngửi thấy mùi cháo thịt, không nhịn được nuốt nước bọt, nhưng vẫn kiềm chế lại, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn dì." trước
Nói xong mới cẩn thận nuốt xuống từng li từng tí một.
"Mẹ, để con làm cho, mẹ chạy tới chạy lui như vậy chắc cũng mệt rồi." Thiệu Hiển nhận lấy bát cháo, vẻ mặt thành thật nói.
Thấy con trai hiểu chuyện như vậy, Thái Nhã Lan vừa đau lòng vừa yên lòng chiều ý.
"Vậy cũng được, tự con chăm sóc cho người bạn mới của con đi." Thái Nhã Lan có một cái tính là rất hay thuận theo con trai, xưa nay tràn ngập yêu thương với con cái, hôm nay tất nhiên cũng sẽ đồng ý chuyện này với Thiệu Hiển.
Con trai bà hiểu chuyện thì chính là hiểu chuyện, nhưng trước giờ chưa có một người bạn tri kỷ nào, bây giờ lại đang chủ động giúp đỡ người khác, đương nhiên bà sẽ hết sức ủng hộ.
Thiệu Hiển ngồi ở cạnh giường, từng muỗng từng muỗng đưa tới, mỗi muỗng Trần Bách Châu được ăn, trong lòng cậu đều nói câu "cảm ơn" một lần.
Ăn xong một bát cháo rất nhanh, Thiệu Hiển hỏi: "Thêm một bát nữa nha?"
Hắn nhắm mắt làm ngơ, quay đầu nhìn về phía Trần Bách Châu, đã thấy Trần Bách Châu cũng đang mở to con mắt tò mò muốn biết.
"Được rồi, lộn ngược máu là khi truyền dịch, tay hoạt động nhiều, máu trong người sẽ chảy ngược vào trong ống truyền."
"Vì sao lại như vậy?" Tiền Văn Kiệt giống như cuốn sách mười vạn câu hỏi tại sao vậy.
Thiệu Hiển: "... Tôi cũng không biết."
Vẫn nên từ bỏ việc giải thích đi, càng giải thích càng không có tương lai.
Tuy rằng chưa trả lời hết, hai đứa nhỏ vẫn ngưỡng mộ hắn như trước, Tiền Văn Kiệt khen thẳng thắn, Trần Bách Châu âm thầm biểu đạt.
Lát sau, truyền dịch xong xuôi, Thái Nhã Lan và Uông Thục Phân cũng đã đến đón Thiệu Hiển, Tiền Văn Kiệt.
Trong bệnh viện có bảo mẫu chăm nom Trần Bách Châu, Thiệu Hiển cũng yên tâm.
"Tiểu Châu, sáng ngày mai dì sẽ tới đón con xuất viện, có được không?" Thái Nhã Lan ôn nhu nói.
Trần Bách Châu ngoan ngoãn gật đầu.
Trở lại khu biệt thự, Tiền Văn Kiệt vẫn không muốn tạm biệt Thiệu Hiển: "Thiệu Hiển, ngày mai tôi có thể qua nhà chơi với cậu được không?"
Thấy Thiệu Hiển gật đầu đáp ứng, cậu ta mới phấn khởi đi về nhà.
Trong bệnh viện, Trần Bách Châu nhắm mắt lại, trong đầu tràn ngập hình ảnh Thiệu Hiển.
Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, những gì người khác đối xử với cậu, không đánh thì chắc chắn là mắng.
Bách Mỹ Quyên vẫn luôn cảm thấy cậu là vật ngáng đường, cả ngày lẫn đêm đều chửi bới cậu là đồ tạp chủng, máu chảy trong người cậu là thứ dơ bẩn.
Sau khi được gả vào Trần gia, vì muốn lấy lòng cha con Trần gia, lại càng sỉ nhục cậu trầm trọng hơn, tựa như làm vậy có thể thống nhất lập trường với Trần, có thể chứng minh mình là một phần của Trần gia.
Rối loạn tâm lý cũng là do cái hoàn cảnh gia đình mục rữa đó tạo nên.
Trần Xương Kiến bận rộn công việc, thường xuyên không có ở trong nhà, có lúc quên đưa tiền tiêu xài cho Bách Mỹ Quyên, Bách Mỹ Quyên lại trừng phạt cậu một lần, dùng cách này đến để hối lộ Trần Dục để cậu ta nói tốt cho cô ta trước mặt Trần Xương Kiến, cho cô ta tiền tiêu.
Vừa buồn cười vừa đáng thương. Trong nhà, trường học, đâu đâu cũng có tiếng nói ác ý và cái tính cậy quyền cậy thế của Trần Dục, nhưng xưa nay chưa từng có một người nào ra tay giúp đỡ cậu.
Đây là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất cậu được chạm tới ấm áp.
Thiệu Hiển như là một tia nắng ấm trong ngày đông buốt giá, chiếu vào trái tim lạnh lẽo đen tối của cậu.
---
Ka: Làm bóng đèn cũng quá sáng rồi đó tiểu Kiệt!! Để cho bọn họ ân ái đi, Tiền Bút Sáp về đây Ka thương (๑-﹏-๑)
Dạo này u mê Trần Tình Lệnh quá đâm ra lười edit:((