Kẻ Thù Của Tôi Vừa Ngọt Ngào Vừa Dính Người
Chương 5 :
Ngày đăng: 12:36 30/04/20
Sáng sớm ngày hôm sau, Thiệu Hiển và Thái Nhã Lan cùng đi đến bệnh viện đón người, kết quả là đón hụt.
Bảo mẫu của Thiệu gia đang gấp gáp nhìn quanh, thấy Thái Nhã Lan, vội vã giải thích: "Phu nhân, tôi mới đi vệ sinh một lát, khi trở lại Tiểu Châu đã biến mất không thấy
tăm hơi."
Thiệu Hiển bước nhanh tới bàn của y tá, hỏi Trần Bách Châu đi đâu rồi.
Y tá tra sổ sách sau đó trả lời: "Mẹ của cậu bé đã đến đón cậu bé xuất viện rồi."
"Từ bao giờ ạ?"
"Mới vừa đi không lâu."
Thiệu Hiển hơi nhướng mày, xét về tính tình người nhà họ Trần, chưa biết chừng sẽ làm tổn thương Trần Bách Châu thêm lần nữa.
Bản thân nếu đã tự mình tham chiến, liền không cho phép lâm trận bỏ chạy.
"Mẹ, chúng ta về nhà đi, con với Tiền Văn Kiệt sẽ đi tìm Trần Bách Châu chơi."
Thái Nhã Lan sinh ra mấy phần đau lòng, dắt tay Thiệu Hiển, "Sang Trần gia chơi không được nghịch ngợm."
"Mẹ yên tâm."
Sau khi trở về khu biệt thự, Thiệu Hiển rủ Tiền Văn Kiệt, cùng nhau đi đến Trần gia.
Cửa nhà Trần gia vẫn còn đóng.
Thiệu Hiển chưa kịp lên tiếng, Tiền Văn Kiệt đã gào lên: "Trần Bách Châu! Trần Bách Châu! Mau ra đây chơi với tụi tui đê!"
Rống to đến nỗi hàng xóm cũng nghe thấy, nhưng hiệu quả rất rõ rệt.
Thiệu Hiển không nhịn được giơ ngón tay cái lên.
Trần gia cũng cần có mặt mũi, nhưng không dám trêu chọc Thiệu gia và Tiền gia.
Bách Mỹ Quyên tự mình đến mở cửa, cười rất không tự nhiên, "Bách Châu vẫn còn đang nghỉ ngơi."
"Dì, chúng con muốn thăm cậu ấy, được không ạ?" Thiệu Hiển mở to đôi mắt, giả vờ ngây thơ hỏi.
"Vào đi." Thiệu Hiển đã đi vào sân, cô ta muốn ngăn cũng không ngăn được.
Hai người đi vào phòng khách của Trần gia, chỉ thấy Trần Dục đang ngồi trên ghế salong, hai chân bắt chéo mồm ngậm hoa quả.
Phòng khách Trần gia trang trí tráng lệ, từ khi sinh ra Trần Xương Kiến đã thích mấy thứ đồ vật thoạt nhìn phú quý, đây là một người tham vọng, Thiệu Hiển không có gì để bình luận.
"Hai người tới đây làm gì? Nhà tôi không hoan nghênh các người." Trần Dục chán ghét Thiệu Hiển, tất nhiên vẻ mặt sẽ không hề dễ chịu.
Cậu ta cũng mặc kệ Trần Xương Kiến có giao phó gì, dựa vào cái gì mà ở cùng một khu biệt thự, mình lại thấp kém hơn Thiệu Hiển?
Bách Mỹ Quyên lo lắng Thiệu Hiển sẽ nổi giận, nhưng lại không dám khuyên nhủ, sợ Trần Dục không vui.
Một bên tay Thiệu Hiển run run, cởi dây thừng cho Trần Bách Châu, một bên run cổ họng động viên cậu: "Không sao cả, không sao cả, cởi dây xong chúng ta đi, không phải cậu sai, ai cũng có lúc buồn tè đúng không? Chúng ta ra ngoài đi nhà vệ sinh."
Nước mắt Trần Bách Châu lại bắt đầu chảy xuống.
Thiệu Hiển thoáng thở phào nhẹ nhõm, có thể khóc lên là tốt rồi.
Sau khi cởi trói xong, hắn liền tìm quần áo cũ cấp tốc choàng lên cho Trần Bách Châu, không chút ghét bỏ cậu vừa tè dầm, hỏi: "Có đi được không?"
Trần Bách Châu dùng tay lau lau nước mắt, gật gật đầu chen chân xuống đất, lại phát hiện hai chân đều tê dại không nghe lời.
Thiệu Hiển nhìn thân thể nhỏ bé của mình, tâm lý bất đắc dĩ thở dài, "Không sao cả, tôi bế cậu đi, nói tôi biết nhà vệ sinh ở đâu."
Hắn vốn cho rằng chắc hẳn phải khó lắm mới bế được, kết quả cánh tay vừa hơi nhấc, liền dễ dàng ôm lấy đứa nhỏ vào lòng.
Quá nhẹ, nhẹ như một trang giấy vậy.
Trần Bách Châu chỉ một hướng, Thiệu Hiển liền chửi một câu, nhà vệ sinh cách cái phòng này xa thế!
Người nhà họ Trần thực sự là am hiểu thiết kế!
"Tiền Văn Kiệt, đừng đánh nữa."
Một câu nói của Thiệu Hiển liền có thể ngăn lại cuộc ẩu của hai đứa trẻ, Tiền Văn Kiệt từ dưới đất bò dậy, nhổ cho Trần Dục một tiếng: "Yếu mà còn ra gió!"
Trần Dục nằm trên đất không ngừng thở dốc, đánh thua, cậu ta đã không hơi sức để gào lên với người trước mặt.
Phòng khách dưới lầu một, Bách Mỹ Quyên sốt ruột cắn móng tay.
Cô ta không phải không nghe thấy tiếng động trên lầu, nhưng cô ta không có tư cách đi quản mấy việc đó, trêu chọc ai cũng sợ không được ăn ngon.
Chốc lát sau, tiếng động trên lầu ngừng lại, có tiếng bước chân nặng nề vang lên, hình như là hướng về phòng vệ sinh.
Lại qua mấy phút sau, có người xuống lầu, cô ta quay người lại nhìn.
"Thiệu nhị thiếu, Tiền thiếu... Tiểu Châu." Sắc mặt cô ta không hề dễ chịu, tựa như hoàn toàn không dám đối diện với ba người.
Sắc mặt của Thiệu Hiển đã khôi phục lại bình thường, hai mắt to tròn cười cong cả lên, giống như không hề có chút phiền muộn nào, nói: "Dì Bách, con mang Trần Bách Châu sang nhà con chơi mấy ngày, được không ạ?"
"Đương, đương nhiên là được rồi." Nụ cười trên khóe miệng cô ta có chút co giật.
Rõ ràng chỉ đứng trước mắt mấy đứa nhóc choai choai, không hiểu sao cô ta lại cảm thấy sau lưng có chút ớn lạnh?
"Cảm ơn dì."
Thiệu Hiển xoay người, ôm Trần Bách Châu, từng bước từng bước đi ra ngoài, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì.
---
Ka: Chời ơi, Hiển Hiển! Ngầu! Quá!!! Con tui đó TvT