Kẻ Trộm Mộ
Chương 14 : Quá khứ ly kỳ
Ngày đăng: 21:02 20/04/20
Type: Quỳnh Bùi
Tôi vốn tìm một khách sạn ở gần đỏ để vào nghỉ tạm, nhưng Tôn Kim Nguyên
lại nói bây giờ chúng tôi cần hành sự kín đáo, không nên xuất hiện ở
những chốn đông người, thế là đành nhờ Vương Tiên Dao tìm chỗ ở giúp.
Chúng tôi được đưa tới một ngôi nhà nhỏ trông cực kỳ cổ kính với tường
xanh ngói vàng, cửa gỗ rêu phong, áng chừng ít nhất cũng phải có một
trăm năm lịch sử.
Tôi ngạc nhiên nói: “Ngôi nhà này mà nhỏ hơn
chút nữa chắc là có thể mang đến Thư Cổ Trai của cậu để bày như một món
đồ cổ rồi đấy. Bây giờ đang lúc thị trường chứng khoán không ngừng lao
dốc, giá nhà thì cao chót vót không chịu hạ, sao đội phá dỡ nhà lại để
nguyên cho nó ở đây nhỉ? Xem ra cậu quả là không đơn giản chút nào!”
Vương Tiên Dao cười, nói: “Căn nhà này có từ thời ông nội của ông nội tớ rồi. Hồi nhỏ tớ cũng từng sống ở đây một thời gian, nhưng về sau có một ông
thầy phong thủy nói là không thể để tớ ở đây tiếp được, thế là gia đình
tớ liền dọn ra ngoài, căn nhà này được giao lại cho chú tớ. Năm năm
trước, gia đình chú tớ chuyển tới vùng duyên hải làm việc, thế là căn
nhà này bị bỏ hoang. Hai năm nay, chính quyền đã có kế hoạch xây dựng
một khu dân cứ mới ở nơi này, nhưng mãi đến tận bây giờ vẫn chưa quy
hoạch xong.”
Tôn Kim Nguyên nói: “Miếng đất này diện tích không
nhỏ, nếu rơi vào diện quy hoạch thì cậu sẽ giàu to đấy! Có điều tớ nghe
nói những ngôi nhà cũ thường có ma, e rằng nơi này cũng chẳng được yên
ổn lắm đúng không? Nhìn thoáng qua khung cảnh ở đây, sân rộng mà cửa
hẹp, phòng lớn mà cửa sổ nhỏ, ánh sáng không đủ, u ám ẩm ướt, thực là
một nơi quá tuyệt vời cho ma quỷ ẩn náu. Còn hai cây hòe trong sân kia
nứa, không biết là ai đã trồng thế nhỉ? Hòe tức mộc quỷ(*), là vật dễ
dẫn yêu ma quỷ quái tới nhất, người ta tránh đi còn không kịp, tớ chưa
từng nghe nói có ai lại đi trồng nó trong nhà cả, thật là lạ lùng!”
chẳng gặp được một ai, cũng không nhìn thấy bất kỳ thôn xóm nào. Cuối
cùng, tớ mệt đến nỗi bắt đầu cảm thấy đầu choáng mắt hoa, dần dần phát
hiện con đường phía trước càng lúc càng rộng rãi, càng lúc càng sáng tỏ. Tớ có cảm giác mình đang ở trên một quảng trường lớn, mặt đất là một
tấm gương bóng loáng khổng lồ. Nơi đó không có trời cũng không có đất,
chỉ có tớ và tấm gương chẳng biết là rộng đến chừng nào kia thôi, thế
giới thì dược chia ra làm hai nửa, tớ có thể nhìn thấy rõ ràng cái bóng
của mình đang lững lờ đi lại ngay bên dưới tấm gương. Lâu dần, trong đầu tớ tự dưng sinh ra ảo giác, chẳng biết đâu mới thực sự là mình. Tớ vô
cùng lúng túng, nỗi sợ hãi không ngừng trào lên.
Chính vào lúc
này, tớ nhìn thấy một vật thể khác đang di chuyển về phía mình, đến gần
rồi mới nhìn ra đó là một ông già, nhưng điều kỳ lạ là ông già đó rõ
ràng cũng đi trên tấm gương như tớ, nhưng tớ lại không nhìn thấy cái
bóng của ông ta, điều này làm tớ lập tức tỉnh táo trở lại từ trong cơn
mê ảo. Ông già đó đi tới bên cạnh tớ, đưa tay vỗ vào vai tớ, hỏi tớ là
có phải đã bị lạc đường rồi không. Mãi tới lúc này, tớ mới giật mình
phát hiện mình đã đi vào một khu rừng, dựa vào ánh trăng dìu dịu còn có
thể nhìn thấy không xa phía trước là một nghĩa địa âm u. Tuy tớ không
thể xác định được thân phận của ông già đó nhưng dù gì ông ta cũng đã
cứu tớ, cho nên tự nơi đáy lòng tớ vô cùng cảm kích ông ta. Đêm đó, tớ
và ông già quay về trong xe của tớ, trò chuyện suốt đêm, thế rồi tớ mới
hay ông ta là một thầy phong thủy. Về sau quan hệ giữa tớ và ông ta tốt
dần lên, mà tớ vốn có hứng thù với những thứ như phong thủy, tướng số,
thế là liền bái ông ta làm sư phụ, đến nay đã được tám, chín năm rồi.”
Nghe Tôn Kim Nguyên kể lại quá trình bái sư ly kỳ ấy, tôi bất giác thầm cảm
khái, còn quãng thời gian cậu ta rượu chè bê tha kia thì tôi cũng biết.
Khi đó, vì chuyện Vương Tiên Dao đi lấy người khác mà cậu ta vô cùng
phiền muộn, nên mới mượn rượu giải sầu. Tiếp đến, chúng tôi lại tán gẫu
với nhau đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, rồi bất giác chìm vào giấc
ngủ say từ lúc nào chẳng hay.