Kẻ Trộm Mộ

Chương 13 : Ước hẹn ba người

Ngày đăng: 21:02 20/04/20


Tôn Kim Nguyên hưng

phấn nói: “Yên tâm đi, tớ tin Phật mà, không sát sinh đâu, ha ha! Nói

thật với cậu, vàng bạc châu báu, vinh hoa phú quý gì đó kỳ thực chỉ là

thứ yếu mà thôi, cậu còn nhớ lúc ở trong Đại Hạp Cốc, chúng ta từng bị

cù sưu cắn không? Tớ đã kể chuyện này với sư phụ, ông cho rằng cù sưu

rất có thể chính là sâu độc mà Lương Vương nuôi dưỡng năm xưa. Tuy đã

nhiều năm trôi qua, chúng ta vẫn bình an, không xảy ra chuyện gì nhưng

tớ rất sợ sau này sẽ có biến cố xuất hiện, do đó, trong lòng vẫn luôn

thấp thỏm bất an. Sư phụ nói chúng ta muốn thanh trừ hoàn toàn chất độc

trong cơ thể thì nhất định phải tìm được mộ Lương Vương thật sự, hòa vào nước uống, như thế mới có thể đảm bảo an toàn cho bản thân được. Do đó, lần này tớ tới đây chủ yếu là để bàn bạc chuyện này với các cậu, vì sợ

cậu khó chịu với việc trộm mộ nên mới phải nói lê thê một hồi như thế để thuyết phục cậu trước, chứ không đến lúc đó, lập trường của cậu không

kiên định thì gay to. Tình hình dưới mộ không ai có thể lường trước

được, rnột khi không tập trung, hậu quả sẽ vô cùng thê thảm.”



Tôi tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi: “Tại sao cứ phải dùng xương của Lương Vương mới có thể giải được độc vậy?”



Tôn Kim Nguyên đáp: “Việc này nói kĩ ra thì dài lắm, để tớ giải thích sơ

qua cho cậu hiểu vậy. Nghe sư phụ tổ nói, nếu ai đó trúng phải Cổ độc

thì chỉ có ba cách để giải độc mà thôi. Cách thứ nhất là tự tay giết

chết người nuôi Cổ. Cách thứ hai là nhờ người nuôi Cổ đích thân giải độc cho mình. Con cách thứ ba thì chính là như tớ vừa mới nói. Mà cậu cũng

biết rồi đấy, Lương Vương đã chết được sáu trăm năm rồi, hai cách đầu

hiển nhiên không thể nao dùng được nữa, cho nên chúng ta chỉ có thể dùng cách thứ ba mà thôi.”



Tôi rốt cuộc đã hiểu được đại khái nguồn

cơn, có điều về mặt này, tôi quả thực là người ngoại đạo, bèn nói: “Mấy

chuyện này tớ không hiểu lắm, đành trông cậy vào cậu thôi. Chúng ta rốt

cuộc cần chuẩn bị những gì vậy?”



Cậu ta xua tay, nói: “Tớ chỉ cần duy nhất một món đồ ở chỗ cậu thôi, chính là thứ mà chúng ta nhặt được

bên cạnh vị tiền bối xương khô trong gian phòng đá kia ấy.”



Lúc

xưa, tiền bối xương khô Trương Duy Trí viết trên giấy rằng có ba món đồ

tặng cho người có duyên để làm thù lao cho việc giúp ông ta báo thù,

trong đó có hai cái móng vuốt một đầu bọc kim loại, một đầu sắc bén, thứ còn lại là một miếng ngọc rất thơm. Sau khi về trường, tôi và Tôn Kim

Nguyên mỗi người giữ lấy một cái móng, miếng ngọc kia thì đưa cho Vương

Tiên Dao. Nhà Vương Tiên Dao vốn mở tiệm bán đồ cổ, cô nàng vừa nhìn đã

nhận ra ngay miếng ngọc là một món đồ cổ tốt, nên tỏ ra vô cùng kích

động.



Thực ra thời đại học của tôi trôi qua một cách hết sức nhạt nhẽo, thoắt cái đã hết cả bốn năm, chẳng có việc gì đáng để hoài niệm.

Duy có lần du ngoạn cửu tử nhất sinh đó là làm tôi nhớ mãi, mồi lần hồi

tưởng lại là đều có cảm giác việc như mới vừa xảy ra, cho nên vật duy

nhất mang về được trong lần đó, tôi đương nhiên vẫn luôn giữ kĩ để làm

kỷ niệm, lúc này nghe Tôn Kim Nguyên nhắc tới thì nói ngay: “Cái móng ấy tớ vẫn luôn cất kĩ, còn thường xuyên lấy ra xem, mỗi lần nhìn thấy nó

là lại nhớ về chuyện thửo nào. Nói thật, chuyến đi đó của chúng ta tuy

nguy hiểm thật nhưng đúng là rất kích thích, mong là cuộc tìm kiếm dạ

minh châu lần này cũng được như vậy.”



Nghe tôi nói vậy, Tôn Kim
mộ.”



(*) “Tàng phong tụ khí” là một khái niệm trong lĩnh vực

phong thủy, có nghĩa là nên tránh những nơi gió lùa để tụ được những

luồng khí tốt.



Nghe thấy những lời này của Tôn Kim Nguyên, chúng

tôi đều vô cùng kích động. Vương Tiên Dao vốn bộp chộp, vội vàng hỏi:“Vậy khi nào thì chúng ta ra tay? Bây giờ đang dịp thời tiết dịu mát,

không khí khô hanh, rất thích hợp để làm việc dưới lòng đất đấy!”



Tôn Kim Nguyên nói: “Chỉ chừng mấy ngày tới thôi, hiện giờ vẫn còn mấy món

công cụ chưa tới, chờ khi lấy được rồi thì chúng ta có thể xuất phát

ngay. Các cậu cũng phải chuẩn bị sẵn sàng đấy, đặc biệt là Vân Sơn, tố

chất tâm lý của cậu cần nâng cao hơn nữa mới được.”



”Tớ đâu có tệ như vậy chứ! Cậu cứ chống mắt lên mà xem, đến lúc đó, tớ nhất định sẽ

khiến cậu hài lòng.” Tôi lập tức tỏ ra không phục.



Tôn Kim Nguyên nói: “Được rồi, nếu các cậu đã hạ quyết tâm sẽ đi chuyến này thì đều có thể tính là thành viên của Mô Kim môn rồi, đương nhiên cần phải có một

chút hiểu biết về trộm mộ và về Mô Kim môn. Trộm mộ - tiếng lóng gọi là

lật đấu. Việc trộm mộ ở nước ta kỳ thực đã tồn tại từ lâu, căn cứ theo

những ghi chép trong sử sách, ngôi mộ bị trộm sớm nhất là mộ của Thương

Thang - vị vua đầu tiên của nhà Thương, cách chúng ta bây giờ khoảng ba

nghìn sáu trăm năm. Hình thái ban đầu của Mô Kim môn chúng ta xuất hiện

từ thời Chiến Quốc, tinh thông “Tầm Long quyết” và “Phân Kim Định

Huyệt”, cực kỳ chú trọng đến khâu kỹ thuật. Đến cuối thời Đông Hán, Tào

Tháo lập ra chức Mô Kim hiệu úy cho những người chuyên đi đào mồ quật mả tìm vàng, do đó đệ tử của Mô Kim môn còn được gọi là Mô Kim hiệu úy.

Đến thời Tống, Nguyên, đệ tử của Phát Khâu môn, Ban Sơn môn, Tá Lĩnh môn đều hiếm khi xuất hiện, do đo người đời cho rằng truyền thừa của các

môn phái này đã đoạn tuyệt cả rồi, chỉ còn sót lại Mô Kim môn mà thôi.



Trong Mô Kim môn không nhất định là phải có sư phụ truyền thụ cho bản lĩnh

thì mới có thể tính là người của môn phái. Chúng ta có một bộ quy tắc,

tiếng lóng, kỹ thuật riêng, chỉ cần biết được quy tắc và thuật ngữ thì

đều là đồng môn, cái này thì về sau tớ sẽ từ từ dạy cho các cậu. Có điều trong Mô Kim môn, chỉ những người nào có bùa Mô Kim chính thống thì mới được gọi là Mô Kim hiệu úy. Tiếc là theo dòng chảy thời gian, phần lớn

bùa Mô Kim đã thất lạc, do đó các quy tắc cũ cũng thay đổi ít nhiểu, có

bùa Mô Kim hay không trở nên không còn quá quan trọng nữa. Thế nhưng như vậy không có nghĩa là có thể hoàn toàn không tuân thủ theo các quy tắc

cũ, có một số quy tắc vẫn còn lưu truyền đến tận bây giờ. Chẳng hạn như

khi quật được một ngôi mộ lớn, trước tiên phải thắp một cây nến rồi đặt ở góc đông nam của mộ thất, sau đó mới có thể mở quan tài tìm bảo vật;

khi động thủ, không được gây tổn hại đến di thể của người chết, cần nhẹ

nhàng tìm kiếm từ đỉnh đầu cho tới gan bàn chân, cuối cùng nhất định

phải để lại cho người chết một, hai món bảo vật.



Trong quá trình

này, nếu ngọn nến ở góc đông nam bị tắt thì nhất định phải trả những món bảo vật đã đến tay về chỗ cũ, sau đó cung kính dập đầu ba cái, trở về

theo đường cũ. Ngoài ra, đi trộm mộ thông thường đều là một nhóm ba

người, một người đào đất, vì cạnh hố không thể chất đầy đất lên được nên lại phải có một người chuyên chuyển đất, người còn lại thì đứng phía xa canh chừng, xem ra ba chúng ta đi với nhau vừa hay thích hợp. Còn về

những chuyện khác, tớ tạm thời chẳng biết phải bắt đầu nói từ đâu nữa,

đành đợi tới lúc thực chiến rồi nghĩ ra cái gì thì nói về cái đó vậy.”