Kẻ Trộm Mộ

Chương 12 : Cuộc tranh luận về trộm mộ

Ngày đăng: 21:02 20/04/20


Sau khi tỉnh táo trở

lại từ dòng hồi ức, tôi phát hiện két bia mà mình gọi đã trống trơn tự

bao gtờ, trên bàn duới đất có đầy những chai bia nằm ngang dọc, còn tôi

thì đã có chút chếnh choáng. Tôn Kim Nguyên cũng mặt mũi đỏ bừng, nói

với tôi: “Chờ tớ thanh toán xong, cậu hãy cùng tớ tới chỗ ở tạm thời của tớ bây giờ, tớ sẽ nói cho cậu biết một bí mật vô cùng lớn.” Dứt lời,

cậu ta bèn gọi nhân viên phục vụ tới thanh toán.



Sau đó, hai

chúng tôi loạng choạng dìu nhau bước ra ngoài, cùng đi tới khách sạn mà

Tôn Kim Nguyên đang tạm thời nghỉ chân. Sau khi vào phòng, cậu ta lén

lút đóng cửa lại, hạ thấp giọng, nói: “Phải nói thế nào đây nhỉ, chúng

ta là anh em tốt của nhau, mà tớ vừa hay biết được cậu bây giờ đang gặp

chút khó khăn, nên mới mang tới cho cậu một cơ hội phát tài. Có điều,

trước tiên cậu phải đảm bảo với tớ rằng sẽ không nói việc này cho bất kỳ ai khác biết, bao gồm cả vợ cậu, cũng chính là chị dâu của tớ. Tốt nhất là cậu hãy thề đi, như thế tớ mới yên tâm được “



Tôi không biết

rốt cuộc cậu ta có ý đồ gì, nhưng bất kể việc này là tốt hay xấu, quyền

quyết định có làm hay không vẫn nằm trong tay tôi, cứ thề một câu cũng

chẳng mất gì, tôi bèn đáp ứng, “Bạch Vân Sơn tôi xin thề, những điều mà

Tôn Kim Nguyên nói với tôi ngày hôm nay, tôi quyết sẽ không tiết lộ ra

ngoài nửa chữ, nếu không sẽ bị trời tru đất diệt.”



Nghe tôi thề

xong, Tôn Kim Nguyên thở phào một hơi, nói: “Người anh em, cậu đừng để

bụng, không phải là tớ không tin cậu, có điều việc này cực kỳ quan

trọng, hở một chút là gặp nguy hiểm đến tính mạng ngay, do đó tớ cũng

không dám sơ suất. Mong cậu lượng thứ cho!”



Tôi nói: “Quan hệ giữa chúng ta là như thế nào chứ? Cậu đừng dây dưa thêm nữa, có gì thì cứ nói thẳng ra đi!”



Tôn Kim Nguyên nói: “Tớ muốn cậu cùng tớ tới gian phòng đá cẩm thạch trắng trong Đại Hạp Cốc ở núi Lương Vương thêm lần nữa.”



Tôi tỏ vẻ khó hiểu, hỏi: “Đi tới đó làm gì? Lần trước, chúng ta có thể sống sót rời khỏi đó đã là một điều may mắn lắm rồi, lẽ nào cậu muốn đi tìm

cái chết ư? Nói thật, tới bây giờ, tuy tớ vẫn nhớ kĩ chuyện lần đó nhưng nếu buộc phải đi một lần nữa thì tớ thực sự không có gan đâu. Chắc

không phải là cậu định trở lại chốn xưa để tìm kiếm ký ức vể tuổi thanh

xuân đấy chứ?”



Tôn Kim Nguyên nghe thấy thế thì liên tục lắc đẩu, nói: “Cậu nghĩ tớ lạ loại người ấu trĩ như thế sao? Tớ muốn đi tìm mộ

Lương Vương, cũng chính là nơi bộ xương khô Trương Duy Trí kia đã nhắc

tới.”



Tôi tỏ vẻ không sao tin nổi, hỏi: “Lẽ nào cậu định đi trộm mộ?”



Tôn Kim Nguyên nói: Đúng là trộm mộ, có điều bọn tớ gọi việc này là “lật

đấu(1)“. Có điều, kẻ trộm cũng có nguyên tằc và đạo nghĩa của kẻ trộm.

Việc trộm mộ không hề xấu xa như cậu vẫn tưởng tượng đâu. Sau khi tốt
này lại không hề giống nhau, và khi bị đưa vào nhà lao, điều kiện sinh

hoạt của những người trộm mộ, nên tốt hơn của những gã tham quan ô lại

mới đúng.



Hơn nữa, những người trộm mộ cũng không phải là không

có cống hiến gì. Đôi lúc, bọn họ có thể khiến những món bảo vật chuyên

dụng của hoàng thân quý tộc được lưu truyền ra dân gian, khiến vô số món trân bảo tuyệt thế vốn bọ chôn vùi dưới đất sâu được thấy lại ánh mặt

trời, từ đó giúp mọi người nhìn thấy sự rực rỡ của nền văn minh cổ đại.

Xưa nay, đồ cổ đa phần đều có nguồn gốc từ người trộm mộ mà ra. Hành

động của bọn họ có đóng góp rất lớn cho sự tiến bộ của ngành khảo cổ,

ảnh hưởng về mặt học thuật có thể nói là vô cùng to lớn. Ngoài ra, tư

liệu thẻ tre, thẻ gỗ rất nhiều lần làm phong phú thêm kho tàng văn hóa

của dân tộc, mà có lúc những thứ ấy lại được chính những người đào mộ

phát hiện ra. Chẳng hạn như sự xuất hiện của ""Cấp trúng di thư(*)” vậy, đó thực sự là một điều may mắn lớn cho những người nghiên cứu về lịch

sử văn hóa Trung Quốc.”



(*) “Cấp trúng di thư” tức những cuốn

sách được lưu lại trong ngôi mộ ở quận Cấp. Theo sử sách ghi lại, vào

thời Tây Tấn, một người trộm mộ tên là Bất Chuẩn ở quận Cấp đã đào trộm

một ngôi mộ cổ ở đương địa, lấy từ bên trong ra được mấy chục xe sách

thẻ tre, chữ bên trên đều là kiểu chữ “nòng nọc” thời Chiến Quốc, cực kỳ khó đọc. Về sau, qua sự chỉnh lý của các học giả đương thời, chỗ sách

thẻ tre đó được biên soạn lại cẩn thận, chi tiết, nội dung có khá nhiều

chỗ khác với các ghi chép truyền thống, được dùng để hiệu đính hoặc chú

thích cho các bộ sách đang lưu truyền rộng rãi đương thời.



Thấy

tôi cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ, Tôn Kim Nguyên lại nói tiếp: “Cậu cứ

liên tục nói về đạo đức và pháp luật, tiếc rằng lại chẳng biết thế nào

là đạo đức và pháp luật. Khi con ngươi ta cần phải dùng đến đạo đức để

ước thúc bản thân, vậy tức là bọn họ đã không tuân thủ đạo đức nữa rồi.

Khi con người ta cần dùng pháp luật để bảo vệ bản thân, vậy thì bọn họ

phải kiểm điểm để rồi tìm ra biện pháp tự giải thoát cho mình mới được.

Kỳ thực, một người không tuân thủ đạo đức chưa chắc đã tệ hơn một người

phải dùng đạo đức để ước thúc bản thân đâu.”



Nghe cậu ta nói thế, tôi bất giác nghẹn lời. Đúng thế, ba, bốn chục năm nay, tôi vẫn luôn

tuân thủ pháp luật nhưng đến cuối cùng lại rơi vào cảnh thất nghiệp,

cuộc sống chẳng biết sẽ đi đâu về đâu, chi bằng lần này hãy buông tay mà liều một phen. Hơn nữa, tôi thứ nhất là không phóng hoả, thứ hai là

không giết người, thứ ba là không cướp bóc gì của ai, có lẽ còn có thể

khiến một số món bảo vật được xuất hiện lại trên đời nữa, tội gì mà

không làm chứ? Tôi liền hồ hởi nói: “Được rồi, nể cái tài ăn nói của

cậu, tớ đồng ý đi cùng cậu chuyến này! Có điều, tớ phải nói trước, cậu

chớ nên làm việc gì quá đáng quá, bằng không, tớ không thể chấp nhận

được đâu.”