Kẻ Trộm Mộ

Chương 11 : Thoát hiểm

Ngày đăng: 21:02 20/04/20


Tôi vừa mắng xong thì chợt nhìn thấy Tôn Kim Nguyên đứng bật dậy, đi tới

bên cạnh con rắn, rút con dao quân đội Thụy Sĩ đang cắm trên đầu nó ra,

cứ thế chém thẳng xuống dưới. Tôi vội vàng chạy tới ngăn cậu ta lại,

đồng thời nói: “Tớ chỉ tiện miệng nói vậy thôi mà, cậu đâu cần phải coi

là thật. Hơn nữa làm thế này hơi tàn nhẫn thì phải”.



Tôn Kim Nguyên cười, nói: “Chờ sau khi tớ đưa được các cậu ra ngoài thì cậu sẽ

không nói tớ tàn nhẫn nữa đâu. Mau qua đây giúp tớ một tay đi nào.”



Tôi đi tới đè đầu con rắn, Tôn Kim Nguyên bắt đầu dùng con dao của cậu ta

để cưa bỏ phần đầu rắn đi. Mãi tới lúc này tôi mới để ý quan sát con rắn này, thấy cơ thể nó có đường kính khoảng ba mươi, bốn mươi centimét,

dài khoảng sáu đến bảy mét, lung xanh bụng trắng, cứ cách một đoạn lại

có một đường hoa văn màu đỏ tươi, giống như các dải tơ hồng được buộc

vào đó vậy. Ngoài ra, trên người nó có đầy vảy, mỗi chiếc vảy đều to cỡ

móng tay cái của con người, toàn thân tiết ra một thứ dịch nhầy trơn

tuột, thật khó mà tưởng tượng được vừa rồi Tôn Kim Nguyên làm thế nào mà có thể ôm chặt nó như thế. Con rắn này da dày thịt chắc, phải cưa một

lúc lâu mới xong một khúc. Tôn Kim Nguyên mỏi rồi thì đổi sang tôi, tôi

mỏi thì lại đổi sang cậu ta. Sau mấy lần đổi qua đổi lại, chúng tôi rốt

cục đã cắt bỏ được đầu đuôi của con rắn và chia nó ra làm bốn khúc, mỗi

khúc dài hơn bốn mét.



Tôn Kim Nguyên bảo tôi mang bốn khúc

rắn tới bên cạnh quan tài đặt hai khúc, tới lúc này tôi mới hiểu ra rốt

cuộc cậu ta muốn làm gì. Chúng tôi cùng nhau khiêng một đầu quan tài

lên, kêu Vương Tiên Dao đẩy hai khúc rắn xuống dưới đó, sau đó lại làm

tương tự với đầu bên kia, thế là cỗ quan tài này coi như đã có bốn chiếc bánh. Ban đầu tôi còn lo thân thể con rắn không chịu nổi sức nặng của

quan tài, nhưng không ngờ lại bị đè như vậy mà chúng chỉ hơi biến dạng

một chút mà thôi, chỉ cần tôi đứng sau khẽ đẩy là “bánh xe” đã bắt đầu

chuyển động. Sau khi chiếc quan tài lăn đi được một đoạn Tôn Kim Nguyên

liền chuyển mấy khúc rắn đã bị lăn về phía sau lên phía trước, tôi thì

tiếp tục đẩy quan tài, cứ liên tục như vậy, cuối cùng chúng tôi cũng đưa được cỗ quan tài tới bên cạnh bức tường.



Sau đó, tôi đứng

lên quan tài, lại làm như lúc ở trong gian phòng cẩm thạch trắng hổi

nãy, ba người chúng tôi lần lượt bò vào địa đạo. Bò được một lúc chúng

tôi đã bình an tới được chỗ ngã ba lúc nãy, đột nhiên một cơn gió chợt

thổi tới, ngọn lửa trên chiếc bật lửa trong tay Tôn Kim Nguyên nẩy lên

mấy cái, sau đó tắt lịm. Tôi nghe thấy cậu ta đánh lửa “loẹt xoẹt” mấy

lần liên tiếp nhưng chỉ có mấy tia lửa từ đá lửa bắn ra chứ chẳng hề có

ảnh lửa bùng lên.


Người anh thấy thế thì rất ghen tị, bèn tới nhà người em hỏi cách làm giàu.

Người em vốn thành thực, không biết nói dối, liền kể hết mọi chuyện cho

người anh nghe. Ngay trong đêm ấy, người anh đã sai người lên núi chặt

củi, chỉ trong vòng một đêm đã chặt trụi gần hết cây cối trên núi. Lúc

này, con chim kia lại xuất hiện và nói với người anh những lời giống hệt như hôm trước đã nói với người em, nhưng người anh lại nói: “Túi ta đã

chuẩn bị sẵn đây rồi, chúng ta hãy xuất phát luôn bây giờ đi.” Con chim

liền bay xuống, bảo người anh ngồi lên lưng mình, rồi cũng mang anh ta

bay tới núi vàng. Người anh vừa xuống khỏi lưng chim đã vội vã mở túi

ra. Cái túi đó thực sự rất lớn, ngay cả con chim kia nhìn thấy cũng

không kìm được phải mở to hai mắt. Người anh không ngừng nhặt vàng bỏ

vào trong túi, cái túi đó dần dần căng lên, con chim đứng bên cạnh thúc

giục, nói là đừng nhặt vàng thêm nữa, nó không chở nổi đâu. Sau đó lại

nói, mau đi thôi, mặt trời sắp mọc rồi, không đi sẽ bị chết cháy

đấy.Song người anh vẫn làm thinh xem ra không nhặt vàng đầy túi thì

quyết không chịu thôi.Lúc này bầu trời phía đông đã dành biến thành màu

trắng, chim liền thúc giục thêm mấy lần nhưng người anh vẫn không có

phản ứng gì cả. Chim vô cùng giận dữ, bèn vỗ cánh bay đi luôn. Mặt trời

đã mọc, bầu không khí sau nháy mắt trở nên nóng rực, thân thể người anh

lập tức cháy lên, cuối cùng, đến một khúc xương cũng chẳng còn sót

lại.Về sau người em cưới được một cô vợ xinh đẹp như hoa. Cô vợ ấy mỗi

ngày đều mặc những món đồ xa hoa lộng lẫy, giọng nói thì uyển chuyển vui tai, nghe nói chính là do con chim kia biến thành. Con chim đó kì thực

là một tiên tử, đương nhiên rất xinh đẹp, cũng giống như Tiên Dao vậy.”



Những tưởng Tiên Dao được tôi khen như thế thì sẽ mặt mày rạng rỡ, vui vẻ vô

cùng, nhưng cô nàng lúc này ngẩn ngơ nhìn trời, đột nhiên chỉ tay lên

cao, hỏi: “Vân Sơn, kia có phải là con chim cậu muốn nói tới không vậy?”



Tôi nhìn theo hướng Vương Tiên Dao chỉ, thấy một con chim to cỡ chim ưng

đang bay lượn giữa bầu trời, màu sắc vô cùng sặc sỡ khiến tôi vừa nhìn

đã nghĩ ngay tới phượng hoàng. Theo như tôi được biết, phương hoàng cũng giống như rồng, là một loài động vật chỉ có trong truyền thuyết, con

chim kia có lẽ là một loài chim mà tôi chưa từng gặp mà thôi. Vân Nam

vốn là một tỉnh có nhiều chim choc, các loài như vẹt, họa mi, công đều

không chỉ có bộ lông đẹp như gấm mà còn có giọng ca du dương động long

người, trong đó điệu múa Khổng tước vũ nổi danh còn là do nhân dân

Vân Nam học được từ chim công. Do đó, nhìn thấy một con chim màu sắc

sặc sỡ như thế này ở đây cũng không phải là điều quá khó hiểu.



Con chim kia chợt hót vang một tiếng, sau đó liền giống như một mũi tênvừa

rời khỏi dây cung, cứ thế lao thẳng xuống phía dưới, chui vào trong hang động mà chúng tôi vừa mới chui ra, nhanh chóng biến mất không còn bóng

dáng.