Kẻ Trộm Mộ

Chương 10 : Cửu tử nhất sinh

Ngày đăng: 21:02 20/04/20


Type: Trà My



Tiếng hô ấy làm tôi sợ mất mật, chẳng còn quan tâm đến điều gì khác được nữa, vội vàng giậm mạnh hai chân xuống đất một cái, cơ thể cứ thế lao vọt về phía trước, sau đó lại chạy tiếp đi bằng toàn bộ sức lực bình sinh. Khi cảm thấy thứ phía sau chỉ còn cách mình không đầy nữa mét, thân thể tôi đột nhiên rơi xuống phía dưới, sau một cú lộn nhào liền ngả ngữa mặt

lên trời, may mà mặt đất ở đây ẩm ướt, mềm mại nên cú ngã không làm tôi

đau lắm. Ngay sau đó, một cơn gió tanh nồng thổi tới, có thứ gì đó lạnh

băng đè lên người tôi, vừa nặng trịch vừa nung núc thịt, còn không ngừng ngọ nguậy, hóa ra là một con rắn cực lớn.



Cú ngã này làm

tôi tỉnh táo hơn rất nhiều, trong lòng thẩm biết bây giờ sống chết chỉ

cách nhau một lằn ranh, tuyệt đối không thể chần chừ, do dự được. Trong

khoảnh khắc cảm thấy đầu rắn đang lao về phía mình, tôi vội vàng lăn

người trên mặt đất. Chỉ nghe “bộp” một tiếng, miệng rắn tợp thẳng vào

chỗ tôi đang nằm, đương nhiên không trúng đích. Không cho tôi có thời

gian nghỉ ngơi, đuôi rắn đã “vù vù” đánh về phía đầu tôi. May mà tôi có

cái mũi rất thính, trước khi đuôi rắn đánh tới thì đã ngửi thấy một thứ

mùi tanh tưởi tột cùng, nhờ thế biết được nó định đánh về phía đầu mình, bèn rụt đầu lại né tránh. Song đuôi rắn vẫn dánh sượt qua mái tóc của

tôi, khiến da đầu tôi rấm rứt đau.



Nói thì chậm nhưng việc xảy ra lại rất nhanh. Trong khoảnh khắc tôi ngồi xổm dậy, đầu rắn đã lại bổ

nhào về phía tôi một lần nữa. Con rắn há to miệng, lưỡi thò ra thụt vào

liên tục làm phát ra những tiếng “khè khè”, từ trong miệng phả ra một

thứ mùi còn tanh hôi khó ngửi hơn cái đuôi của nó, thực là vô cùng ghê

tởm. Đương nhiên, lúc này tôi chẳng có tâm tư đâu mà nghĩ tới những việc khác, phát hiện thấy đầu rắn đã sắp tới trước mặt mình bèn hơi nhún

chân nghiêng người qua bên phải, lại lăn đi trên mặt đất một vòng, vừa

hay khiến con rắn vồ trượt thêm lần nữa. Nhưng con rắn vẫn tiếp tục tấn

công tôi, tôi không còn cơ hội né tránh, đành nằm yên chờ chết.



Đúng vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, trong bóng tối chợt có ánh

sáng lóe lên. Tôi mơ hồ nhìn thấy một con rắn rất to đang lao thẳng về

phía mình, cái miệng đỏ lòm há rộng, chiếc lưỡi xẻ đôi không ngớt thụt

thò, từ trong miệng còn có nước dãi rắn tanh tươi chảy ra. Tôi thầm kêu

lên: “Chét tôi rồi!”, nhưng khi đầu rắn tới bên cạnh mặt tôi thì đột

nhiên dừng lại, sau đó ngà hẳn qua bên trái, thân thể lăn một vòng dưới

mặt đất. Cùng với đó, một hòn đá lớn bay qua ngay trước mặt tôi, và rồi

“rầm” một tiếng, rơi xuống cách chỗ con rắn không xa.



Hóa ra Tôn

Kim Nguyên thấy tôi gặp nguy hiểm thì chợt nghĩ ra kế hay, bê một tảng

đá lên đánh bay con rắn đang tấn công tôi. Con rắn đã hoàn toàn bị chọc

giận, liên tục phát ra những tiếng “khè khè”, cái lưỡi thò ra dài hơn
sẽ tới nơi nào? Đúng vậy, nếu chọn bên đó thì chúng ta đã có thể ra

ngoài rồi.”



Nhìn vào bản đồ, tôi bất giác thầm buồn bực. Vừa rồi nếu lựa chọn đúng, chúng tôi đã có thể thoát nạn, không đến nổi

phải gặp thêm một hồi tai kiếp, suýt phải vùi thân trong bụng rắn thế

này.



Tôi nói với Tôn Kim Nguyên: “Vậy thì còn đợi gì nữa? Để tránh đêm dài lắm mộng, chúng ta mau xuất phát luôn bây giờ đi!”



Tôn Kim Nguyên bịu môi, nói: “Cậu nhìn thử xem, cửa ra của địa đạo nằm ở đâu?”



Tôi ngẫng đầu nhìn lên, thấy một cửa hang vừa nhỏ vừa đen thui ở ngày phía

trên bức tường được xây bằng đá, cách chỗ chúng tôi ít nhất cũng phải

một tầng lầu rưỡi, dùng cách như lúc trước thì không thể nào với tới

được. Tường ở đây tuy không nhẵn bóng như tường cẩm thạch trắng trong

gian phòng đá trước nhưng cũng chẳng có chỗ nào để bám vào, trừ phi là

người tinh thông khinh công, có thể vượt nóc băng tường, bằng không đừng hòng mà leo lên đó được.



Tôi đưa mắt nhìn quanh bốn phía,

muốn tìm xem có thứ gì có thể dùng tạm được không, rồi hai mắt đột nhiên lóe sáng, ánh mắt dừng lại trên cỗ quan tài đá ở giữa mộ thất, hưng

phấn nói: “Đứng trên chỗ quan tài kia thì chắc là có thể với tới chỗ đó

đúng không? ”



Tôn Kim Nguyên nói: “Cậu thử xem có thể đẩy nó qua bên này được không đi!”



Tôi nghênh ngang bước tới, dùng hết sức bình sinh mà đẩy, vậy mà nó vẫn

chẳng hề suy chuyển.Cỗ quan tài đá này tuy không dày nhưng lại chẳng nhẹ chút nào. Tôi vẫy tay gọi Tôn Kim Nguyên tới, hai người chúng tôi hợp

sức mới chỉ có thể nâng một đầu quan tài lên được chừng một thước(*),

không thể nào kéo nó tới bên cạnh bức tường kia.



(*) Thước là một đơn vị đo chiều dài thông dụng ở Trung Quốc. 1 thước = 1/3 mét



Sau khi nâng thử mấy lần, hai chúng tôi đều mệt đến nỗi mồ hôi tuôn ra đầy

đầu, phải ngồi xuống nghỉ ngơi. Tôi đưa mắt nhìn con rắn lớn vừa bị

chúng tôi giết chết, thấy nó vẫn còn mở trừng trừng hai mắt, nhìn về

phía chúng tôi. Tôi bị nó nhìn như thế thì không khỏi có chút sợ hãi,

bèn chỉ tay vào nó mắng lớn: “Con súc sinh khốn kiếp, còn dám nhìn nữa

thì tao sẽ xẻ mày ra làm mười tám khúc mang đi cho chó ăn đấy!”