Kẻ Trộm Mộ
Chương 9 : Bên trong địa đạo
Ngày đăng: 21:02 20/04/20
Địa đạo này rõ ràng
do con người đào ra, tuy đã qua nhiều năm tháng nên đất ở bề mặt đã trở
nên khá mềm và bở, nhưng đưa mắt nhìn vẫn thấy vô cùng bằng phẳng, mặt
bên dưới hơi chạy xéo lên phía trên, ba mặt còn lại tạo thành hình vòng
cung, trên mặt đất rõ ràng có dấu vết bị vật nặng đè lên. Lúc mới đi
vào, địa đạo còn khá rộng rãi, chiều cao đủ để đứng thẳng người mà đi,
nhưng khi đi được chứng năm, sáu bước thì đột ngột trở nên nhỏ hẹp hơn
rất nhiều, phải khom lưng xuống mới có thể đi qua được. Hơn nữa, địa đạo này rất âm u và ẩm ướt, mới đi được một lát mà bùn đất đã dính đầy
chân, cực kỳ bất tiện
Sau khi đi vào trong địa đạo này, tôi bắt
đầu tìm kiếm con chia kia, nhưng lạ một điều là chúng tôi chỉ tìm thấy
một cái ổ được làm từ cành và lá cây, ngoài ra không có bất cứ thứ gì
khác. Lẽ nào con chim đó thấy động nên đã chui sâu vào bên trong địa đạo rồi? Nói thực lòng, tôi cũng rất muốn biết nó là giống chim gì, hơn
nữa, rốt cuộc nó đã cứu chúng tôi hay đã hại chúng tôi đây?
Nhìn
Tôn Kim Nguyên dùng bàn tay dính đầy phân chim để ăn bánh mì một cách
ngon lành, tôi cảm thấy vô cùng khâm phục. Hôm nay, nếu không nhờ có cậu ta, chắc chắn chúng tôi sẽ chết trong gian phòng đá đó. Bình thường,
cậu ta vốn không có hứng thú với hững thứ kỳ quặc, quái dị, tư duy thì
nhạy bén, phản ứng lại nhanh nhạy nên thường xuyên khiến tôi phuc sát
đất. So với cậu ta, tôi cảm thấy bản thân mình quá vô dụng, chỉ biết mỗi ngâm thơ, viết văn, chẳng có chút tác dụng thực tế nào.
Chờ tôn
Kim Nguyên ăn xong miếng bánh mì cuối cùng, chúng tôi thu dọn qua loa
rồi xuất phát. Tôn Kim Nguyên đi đầu tiên, Vương Tiên Dao đi ở giữa, tôi đi sau cùng, cứ thế chổng mông bò đi. Kể từ hồi biết đi, tôi chưa bao
giờ phải bò một quãng đường xa như thế này. Chẳng bao lâu sau thì đã
lưng đau hông mỏi, tay dính đầy bùn, thậm chí bắp chân tôi còn bị chuột
rút, mồ hôi bất giác tuôn ra đầy mặt, thực sự là vô cùng khổ sở. Xem ra
đi bằng bốn chân chẳng dễ chịu chút nào. Tôi phát hiện đứng thằng lên đi lại bằng hai chân là một quyết định vô cùng sáng sáng suốt của tổ tiên
loài người, nếu không bây giờ, chúng ta chắc vẫn còn chịu khổ.
So với tôi thì Tôn Kim Nguyên còn vất vả hơn, vừa phải cầm bật lửa dò
đường vừa phải đề phòng phía trước có thứ gì đó đột ngột tấn công. Di
chuyển trong địa đạo, ngoài những sự giày vò về thể xác, chúng tôi còn
phải chịu đựng sự hành hạ về mặt tinh thần. Con người khi ở trong bóng
tối thường phải chịu một thứ áp lực khó có thể diễn tả bằng lời. Đã thế ở nơi này, không khí còn loãng nên chúng tôi đều cảm thấy hết sức ngột
Theo quan điểm khoa học hiện đại, khi đi lại ở một vùng trống trải lúc
trời tối, người ta thường khó phân biệt được phương hướng, cứ thế đi
thành vòng tròn, sau một thời gian thì quay trở về chỗ cũ. Người xưa mê
tin, cho rằng hiện tượng này là do yêu quái tạo ra một bức tường vô hình vây bọc xung quanh, khiến người ta không thể đi ra ngoài được, do đó
gọi là “quỷ đá tường”.
Tôn Kim Nguyên nói: “Đừng căng thẳng, tớ
cũng không dám chắc lắm, chỉ tiện miệng nói thế thôi. Còn nhớ trước đây, tớ từng đọc một cuốn sách nói về quỷ đá tường, có rất nhiều chủng loại, thường gặp nhất là khi đi lại giữa lúc trời tối không trăng không sao ở nơi hoang dã. Khi đó, yêu quái sẽ mê hoặc tâm trí của con người, khiến
đó không ngừng đi lòng vòng tại chỗ. Còn có một loại khác thì hay xuất
hiện trong địa đạo hoặc hang núi, tình hình rất giống với chúng ta bây
giờ. Khi đó, yêu quái sẽ dùng những bức tường thật sự để chặn đường đi
của người ta, vậy nên tớ mới nghi ngờ là bây giờ chúng ta đang gặp phải
quỷ đá tường.”
Tôi rùng mình, run rẩy nói: “Kim Nguyên, cậu đừng
có tuyên truyền những lời lẽ mê tín dị đoan như thế chứ, nghe mà rợn hết cả người! Bức tường đó bây giờ đang ở ngay sau lưng tớ đây này, lỡ có
thứ gì đó chui ra kéo tớ đi mất, các cậu đừng có vứt tớ lại đây một mình không quan tâm đến nhé!”
Vương Tiên Dao nói: “Yên tâm, chúng ta
bây giờ đều đang ở trong địa đạo, cậu bị bắt đi rồi hai đưa bọn tớ còn
có thể thoát được sao? Kim Nguyên, thực sự có quỷ đá tường ư?”
“Theo quan điểm của khoa học hiện đại thì quỷ đá tường quả thực không tồn
tại.” Tôn Kim Nguyên chậm rãi nói. “Nhưng trên thực tế, đã có rất nhiều
người gặp quỷ đá tường rồi, cho nên có nhiều chuyện khoa học cũng không
thể giải thích được, cứ phải tự mình trải qua thì mới biết sự thực là
thế nào.”
Tôi dọa dẫm cậu ta: “Còn nói nữa! Nếu bây giờ là thời
kỳ Cách mạng văn hóa thì cậu đã bị chụp mũ là mê tín dị đoan và bị bắt
mang đi cải tạo rồi.” Trong khi nói chuyện, tôi đột nhiên cảm thấy có
một luồng gió lạnh thổi vào gáy mình, từ phía sau vọng tới những tiếng
“loạt xoạt”, âm thanh càng lúc càng lớn. Tôi vội bảo hai người bọn họ
dừng lại, hỏi xem có nghe thấy gì không. Tôn Kim Nguyên dừng chân lắng
nghe một lát, rồi không kìm được lớn tiếng hô: “Chạy mau, có rắn!”