Kẻ Trộm Mộ
Chương 25 : Bò ra tìm một người
Ngày đăng: 21:03 20/04/20
Type: Min Xu
Tôn Kim Nguyên há miệng phả ra một quãng khói thuốc thật lớn, sau đó mới
bắt đầu kể: “Sau khi bái sư, tớ từng đọc một cuốn sách trong thư phòng
của sư phụ tớ. Cuốn sách đó được đóng bằng chỉ, vừa nhìn đã biết loại
sách đó có từ thời nhà Thanh, tên sách là Cổ. Cậu có biết nguồn gốc của
Cổ thuật không?” Đang nói đột nhiên Tôn Kim Nguyên đột nhiên quay sang
hỏi tôi.
Tôi thường ngày rất lười, chẳng mấy khi đọc sách, ngoài
những lúc làm việc thì đa phần thời gian đều dùng để lên mạng, nhưng
trước giờ chư từng tra cứu về những thông tin ly kỳ, cổ quái. Có điều,
tôi từng xem một số bộ phim có liên quan đến Cổ thuật, bèn đáp: ”Theo
như trong phim, Cổ thuật hình như có nguồn gốc từ Miêu Cương.”
Tôn Kim Nguyên khẽ gật đầu, nói: “Đúng vậy, Cổ thuật ở đây có nguồn gốc từ
Miêu Cương, Miêu Cương ở đây là chỉ miền Tây Nam Bộ của Trung Quốc, địa
giới trải rộng trên các tỉnh, thành phố Vân Nam, Quý Châu, Tứ Xuyên,
Trùng Khánh, Hồ Nam. Cậu có biết từ “cổ” trong Cổ thuật mang ý nghĩa là
gì không?”
Tôi lắc đầu tỏ ý không biết. Tôn Nguyên Kim vứt điếu
thuốc đã hút hết đi, nói tiếp:”Chữ “cổ” (*), trên trùng dưới mãnh, ý
rằng nó có liên quan mật thiết tới côn trùng và đồ đựng. Kỳ thực, ban
đầu “cổ” chính là chỉ một loài sâu độc được nuôi trong đồ đựng. Vậy loại sâu độc thế nào mới được coi là Cổ đây? Trong bản thảo cương mục(**) có ghi rất rõ, đó là đem bỏ nhiều con sâu độc vào trong cùng đồ đựng, để
cho bọn chúng tàn sát lẫn nhau. Dến cuối cùng con nào còn sống sót, thì
con đó chính là Cổ, qua đó đủ thấy Cố là thứ hiếm có tới mức nào.”
“Đúng thế, muốn tạo ra Cổ qủa thực không đơn giản chút nào, nhưng việc này
thì có liên quan gì tới những xác chết biết đi kia?”. Tôi không nén nỗi
những nỗi nghi hoặc đang dâng lên trong lòng, vội vã truy hỏi.
Tôn Nguyên Kim cười, nói: “Đương nhiên là có liên quan rồi. Người biết nuôi Cổ thì đương nhiên cũng biết điều khiển Cổ, mà loại người điều khiển Cổ này thì được gọi là Thảo Qủy Bà. Kỳ thực ở thời cổ đại, người điều
khiển Cổ đều là phụ nữ, bọn họ đời đời tương truyền, tuyệt đối không
truyền cho đàn ông nên mới có cái tên như vậy. Phát triển đến sau này,
Cổ thuật được chia ra làm nhiều loại chẳng hạn như Trùng Cổ, Thảo Cổ,
Hoa Cổ, Thú Cổ, mà người điều khiển Cổ cũng không nhất định phải là phụ
nữ nữa, đàn ông cũng có thể nuôi Cổ. Dần dà, phụ nữ nuôi Cổ ngày càng ít đi, trong tộc người Miêu, đàn ông nuôi cổ được gọi là Vu sư.
Như mười lăm năm trước vậy, thứ Cổ mà Tiên Dao trúng phải chính là một loại Trùng Cổ điển hình. Đám cù sưu đó không phải loại cù sưu chúng ta hay
thấy thường ngày, mà là Trùng cổ được người ta dùng biện pháp đặc biết
tiện tin ngay những lời hắn nói, ben hỏi tieeso: “ Tại sao anh lại bị
bắt tới đây?”
Người đó gạt mái tóc xõa ra sau lưng, cất giọng yết ớt: “Nếu tôi đoán không nhầm, các cậu đến đây là để trộm mộ đúng
không?” Hắn ta không đáp mà hỏi ngược lại.
Người này cũng đúng
thật là… Cho dù anh có nhìn ra bọn tôi là dân trộm mộ thì cứ tự biết
trong lòng là được rồi, sao lại vạch trần ra như vậy? Nếu bọn tồi là
hạng cùng hung cực ác, chưa biết chừng đã giết anh để diệt khẩu rồi.
Thấy chúng tôi không trả lời, người đó cười gượng một tiếng, nói: “Kỳ thực
tôi tới đây cũng là để trộm mộ. Đoàn bọn tôi tổng cộng có năm người, từ
hai mươi năm trước đã bắt đầu tìm kiếm mộ Lương Vương, tất cả đều bởi
truyền thuyết về chín mươi chín thùng vàng và chín trăm chín mươi chín
thùng bạc kia. Song mộ Lương Vương được giấu rất kín, hơn nữa xung quanh còn có rất nhiều mộ giả, bọn tôi gần như đã đi qua hết các ngôi mộ giả
rồi, sau hai mươi năm mới may mắn tìm được mộ Lương Vương thực sự. Tuy
trước khi xuống mộ, bọn tôi đã đoán trước được là trong mộ sẽ có rất
nhiều nguy hiểm, nhưng vẫn tự tin rằng với bản lĩnh của năm người chúng
tôi thì sẽ khắc phục được tất thảy mọi khó khắn trên đời.” Thân thể hơi
run rẩy, anh ta kể tiếp: “Mất chừng hơn nửa ngày, chúng tôi đào được một cái hang đâm thẳng đứng xuống dưới từ chỗ đống đất phong mộ bên trên
đỉnh mộ, sau đó cẩn thận bò xuống dưới, và rồi phát hiện phía dưới đó có một đường hầm sâu không có điểm tận cùng. Chúng tôi đi về phía trước,
nhưng không bao lâu sau thì phát hiện thì phát hiện mình đã lạc đường,
phía trước chúng tôi là một con đường không bao giờ đi hết. Khi đã đi
mệt rồi, chúng tôi bèn ngồi xuống bàn bạc và nhanh chóng đưa ra được một kết luận, đó là chúng tôi đã lọt vào một trận pháp rất lớn. Chúng tôi
liền dùng biện pháp của mình để phá trận, sau khi tìm thấy một cửa vào
bí mật, vừa mới định đi vào tra xét tình hình thì chúng tôi đã bị mấy
chục người ăn vận theo lối cổ đại vây chặt lấy, còn chưa kịp hiểu ra là
có chuyện gì, chúng tôi đã bị đám binh sĩ kia kề đao lên cổ, kế đó thì
cũng giống như các cậu, chúng tôi bị trói quặt tay ra sau lưng và đưa
tới nơi này. Đây là chuyện xảy ra từ một tháng trước.”
(*):Chữ
“cổ” do chữ “trùng” và chữ ”mãnh” ghép lại mà thành, trong đó chữ
“trùng” tức là côn trùng, sâu bọ, còn “mãnh” là đồ đựng.
(**):Bản thảo cương mục là một từ điển bách khoa toàn thư của Trung Quốc về dược vật học được thầy thuốc Lý Thời Trân biên soạn vào thế kỷ 16, đầu thời
nhà Minh. Đây được coi là tác phẩm y học hoàn chỉnh và chi tiết nhất
trong lịch sử Đông y.