Kẻ Trộm Mộ
Chương 26 : Đầu đuôi mọi sự
Ngày đăng: 21:03 20/04/20
Type: Min Xu
Xem ra người này đã gặp phải tình cảnh giống hệt ba người chúng tôi, nhìn
bộ dạng gầy trơ xương của anh ta thì nhất định là đã nhiều ngày không
được ăn uống gì rồi. Tôi với Tôn Kim Nguyên đều không đành lòng, vì đối
phương dù sao cũng là người bị nạn, hơn nữa còn là dân trộm mộ giống
chúng tôi, nên ra tay giúp đỡ mới phải đạo.
Tôi mở ba lô leo núi, lấy ra một miếng bánh quy đưa cho người đàn ông gầy gò trước mặt, nói:
“Anh hãy ăn chút gì đi đã, lát nữa chúng ta sẽ cùng nghĩ cách rời khỏi
nơi này.” Nói tới đây, tôi chợt nhớ đến một việc, bèn tò mò hỏi: “Đúng
rồi, vừa nãy anh nói bọn anh có tất cả năm người, thế bốn người khác
đâu? Bọn họ bây giờ thế nào rồi?”
Người đó không hề khách sáo với chúng tôi, bởi anh ta đã đói quá rồi, nhìn thấy miếng bánh quy mà giống như là nhìn thấy thứ quý giá nhất trên đời, sau khi đưa tay đón lấy
liền bỏ ngay vào mồm, nguyên một miếng bánh to bị anh ta ăn hết chỉ sau
nháy mắt. Tôi bảo anh ta đừng nôn nóng, trong ba lô của tôi vẫn còn rất
nhiều bánh quy, sau đó lại đưa cho anh ta mmojt miếng bánh quy khác.
Bởi vì ăn quá vội nên anh gầy (tôi gọi anh ta như vậy) bị nghẹn. Nhìn thân
thể gầy gò yếu ớt kia, tôi thầm lo anh ta sẽ vì bị mắc nghẹn mà toi
mạng, bèn vội vàng lấy từ trong ba lô ra một chai nước khoáng, mở nắp
rồi đưa cho anh ta.
Anh ta nhìn chúng tôi bằng ánh mắt cảm kích,
sau khi đã xuôi hơi mới trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi: “Vốn dĩ cả năm
người bọn tôi đều bị nhốt trong phòng giam này, nhưng có bốn tên nô lệ
đột ngột chết đi, thế là mấy người anh em kia của tôi bị mang đi thay
thế, chỉ còn lại một mình tôi bị nhốt ở đây. Nghe gã quân sư kia nói,
đáng lẽ tôi cũng bị hạ Cổ, sau đó biến thành nô lệ, phải đi giúp bọn
chúng xây dựng Thiên Cung, nhưng vì mấy ngày nữa là thời điểm bọn chúng
làm lễ cúng tế, nên mới tạm thời tha cho tôi một mạng. Tôi nghĩ chắc bọn chúng định dùng tôi làm đồ cúng tế đấy thôi.”
Tôi nghe anh ta
nhắc tới gã quân sư nào đó, bèn hỏi đó có phải là kẻ trông như một viên
quan lớn kia không. Vào thời cổ đại, dùng người sống làm đồ cúng tế là
một việc hết sức bình thường. Trong một số ngôi mộ cổ, quy mô lớn, đội
khảo cổ còn thường xuyên phát hiện ra các hố chôn soosng nô lệ. Trong
những năm tháng đó, nô lệ kỳ thực chẳng khác gì súc vật, đám người quyền qúy hoàn toàn có thể tùy ý giết chết. Đây là một việc mà ai cũng rõ cả, có điều bây giờ, việc này lại xảy ra ngay bên cạnh chúng tôi, chĩ
thoáng nghĩ thôi đã khiến người ta sợ hãi.
Anh gầy nói tôi đã
đoán đúng, kẻ có bộ dạng như một viên quan lớn kia chính là quân sư của
Lương Vương. Hắn là một người bình thường, không hề bị Lương Vương hạ
Cổ. Như vậy phán đoán của Tôn Kim Nguyên lại được chứng thực thêm một
bước nữa, nhưng cậu ta vẫn còn có chuyện chưa hiểu, bèn hỏi: “Nghe anh
nói như vậy, lẽ nào Lương Vương cũng ở trong ngôi mộ cổ này ư?’
Anh gầy dường như đã ăn no uống đủ, sau khi ợ hơi mấy cái liền nói: “Đúng
vậy, Lương Vương chắc chắn là đang ở trong ngôi mộ cổ này, chỉ là không
chịu xuất hiện trước mặt chúng ta mà thôi. Dường như trong số những
người ở ngoài, chỉ có gã quân sư kia là từng được gặp Lương Vương. Tôi
giấu một số cuốn sách lụa vào trong các ngôi mộ cổ, trong sách có ghi
lại vị trí mộ của Lương Vương. Khi người lật đấu phát hiện ra những cuốn sách lụa đó, tất nhiên sẽ đi tìm kiếm mộ Lương Vương, bởi lẽ sự hấp dẫn này thực sự quá lớn, đặc biết là đối với người lật đấu. Người lật đấu
nào lọt vào trong địa cung này cũng sẽ trở thành nô lệ mới của lão. Mà
dù họ không tìm được đến nơi cũng sẽ nói bí mật này cho người đời sau
của mình biết. Còn người ngoài cuộc dù có biết cũng sẽ chỉ coi đây là
truyền thuyết mà thôi, không nghĩ rằng nó có thật. Do đó, nô lệ ở nơi
này có thể nói là dùng mãi không hết, nhưng bí mật lại chỉ được lưu
truyền trong một nhóm người rất nhỏ. Sư phụ của cậu ắt hẳn cũng giống
như bọn tôi, được người đời trước nói cho biết truyền thuyết này, và
cũng tin là thật, nên mới tới đây tìm kiếm.”
Sau đó, tôi lại chợt nhớ tới một việc, đó là trước khi bị bắt tới nơi này, dường như Tôn Kim Nguyên đã rất hứng thú với hai chữ cổ bên trên cánh cửa đá, tôi bèn hỏi cậu ta rằng có phải hai chữ đó mang hàm ý đặc biệt gì không.
Tôn Kim Nguyên gật đầu, nói: “Đúng vậy, hai chữ đó là “Sinh Môn(1)”, mà bên trên đường hầm chúng ta vừa trú thân khi trước cũng có hai chữ, đó là
“Đỗ Môn(2)”. Vì thế tớ lập tức nghĩ ra toàn bộ địa cung này là một trận
pháp Âm Dương Lục Hợp, trong đó có sáu cửa lần lượt là cửa Hưu, cửa
Sinh, cửa Khai, cửa Đỗ, cửa Thương, cửa Tử. Cánh của đá mà chúng ta mở
ra khi trước là cửa Đỗ, cửa Đỗ mang ý nghĩa là ẩn nấp, nếu không muốn để người ta phát hiện, thì tránh vào đó là thích hợp nhất, thật không ngờ
chúng ta lại tình cờ tìm được cửa Đỗ vốn nằm ở một nơi kín đáo nhất như
vậy.
Còn cánh cửa đá mà chúng ta vừa mới tiến vào là cửa Sinh,
cho nên nơi này về cơ bản là an toàn, nhưng nếu như đổi thành cửa Thương hoặc cửa Tử thì bên trong ắt sẽ nguy hiểm dị thường. Vốn dĩ trong kỳ
môn độn giáp có tám cửa, ấy là dựa theo tám phương vị của Bát quái mà
sắp thành, nhưng trận Âm Dương Lục Hợp chỉ cần có sáu cửa là được, do đó hai cửa còn lại đã bị lược bỏ bớt, đó lần lượt là cửa Kinh và cửa
Cảnh.’
1“Sinh Môn” nghĩa là cửa Sinh. Nguyên văn ở đây nghĩa là
Địa Môn, nhưng toàn truyện không có chỗ nào khác nhắc tới Địa Môn cả,
lại kết hợp với nội dung bên dưới nên người dịch tạm đoán đây là Sinh
Môn.
2.“Đỗ Môn” nghĩa là cửa Đỗ.
Kỳ môn độn giáp là một
môn học thuật vô cùng phức tạp, người bình thường rất khó để có thể hiểu được nội dung bên trong. Vào thời cổ đại, nó còn là tên của một cuốn kỳ thư hiếm có, theo truyền thuyết thì là do nhà quân sự trứ danh Qủy Cốc
Tử(3) viết ra, bên trong đại khái nói về một số trận pháp và cách hành
quân đánh trận.
(3)Qủy Cốc Tử là nhân vật trong lịch sử cổ đại
Trung Quốc. Họ tên không rõ ràng, con người ông được người đời sau hư
cấu nên mang tính huyền bí. Theo sách Đông Chu liệt quốc, tên ông là
Vương Hủ, người đời Tấn Bình Công, Trung Quốc, là bạn thân của Tôn Tử và Mặc Địch. Ông là một nhà tư tưởng, nhà truyền giáo, có rất nhiều học
trò theo học, trong số đó có nhiều người trở nên nối tiếng thời Xuân Thu – Chiến Quốc. Bốn học trò nổi tiếng hay được nhắc đến là Tôn Tẫn người
nước Tề, Bang Quyên và Trương Nghi người nước Ngụy, Tô Tần người Lạc
Dương (kinh đô nhà Chu). Theo các sách sử, ông là người thông thạo pháp
thuật, kiến thức ssau rộng. Sau khi về ở ẩn, ông sống trong một hang núi gọi là “Qủy Cốc”, bởi chỗ đó núi cao, rừng rậm, âm khí nặng nề, không
phải chỗ cho người ở. Tên “Qủy Cốc Tử” là do ông tự đặt ra cho mình.
Người đời thường gọi ông là Qủy Cốc tiên sinh. Ông sống thọ và được coi
là ông tổ của các thuật tướng số, bói toán, phong thủy…