Kẻ Trộm Mộ

Chương 13 : Tôi đang ở đâu?

Ngày đăng: 21:02 20/04/20


Type: Quỳnh Bùi



Tôi chậm rãi mở mắt ra nhưng hai mắt lại nhạt nhòa chẳng thể nhìn rõ thứ

gì, đã thế, những tia sáng trắng nhợt từ phía trên chiếu xuống làm tôi

hết sức khó chịu. Sau gáy vẫn còn rất đau, trong đầu vang lên những

tiếng ong ong không ngớt, tôi đưa tay sờ thử thì thấy máu đã đông lại,

song vết thương có lẽ đã sâu tới tận xương.



Tôi gắng gượng ngồi

dậy, phát hiện người mình bị đầy đá đè lên, may mà chỉ là đá vụn chứ nếu không cái mạng này của tôi đã chẳng giữ được rồi. Tôi khẽ đưa tay lên

dụi mắt, cảm giác có mắt mà không thể nhìn thấy gì đúng là chẳng dễ chịu chút nào, rồi trong đầu tôi bỗng thoáng qua một suy nghĩ chắc không

phải tôi đã bị mù rồi đấy chứ? May mà sự việc còn chưa tới nỗi nghiêm

trọng như tôi tưởng tượng, chỉ một lát sau, thế giới trước mắt tôi đã

trở nên rõ ràng. Hóa ra luồng sáng vừa rồi tới từ một chiếc đèn pin, nó

nằm lặng lẽ trên một tảng đá cách chỗ tôi không xa, ánh sáng vọt ra vừa

hay chiếu vào mặt tôi. Có điều, ánh đèn bây giờ trở nên vàng vọt, không

còn được sáng lóa như vừa rồi nữa, chắc hẳn là vì chiếc đèn bị bật suốt

một thời gian dài, bây giờ pin đã yếu đi.



Tôi bám vào một tảng

đá, cố gắng đứng dậy, sau đó loạng choạng đi tới cầm chiếc đèn pin lên,

soi khắp bốn phía xem mình đang ở nơi nào. Hóa ra đây là một khe nứt ở

giữa lòng núi, chẳng biết là dài bao nhiêu, cũng chẳng biết rộng tới cỡ

nào, nhưng nhìn những dấu vết xung quanh thì có lẽ khe nứt này mới hình

thành cách đây chưa lâu. Lẽ nào đã xảy ra động đất? Tôi nghĩ như vậy,

trong đầu bất giác hiện lên những hình ảnh mà mình từng được xem trong

trận động đất ở Vấn Xuyên(*) năm ngoái. Khi đó, không biết bao nhiêu

sinh mệnh vô tội đã bị cơn giận dữ của thiên nhiên nuốt chửng.



(*) Trận động đất ở Vấn Xuyên xảy ra vào ngày 12 tháng 5 năm 2008, tâm chấn thuộc huyện Vấn Xuyên, châu tự trị dân tộc Tạng, tỉnh Tứ Xuyên. Trận

động đất này đã khiến hàng chục nghìn người thiệt mạng, hàng trăm nghìn

người bị thương, hàng triệu người bị mất nhà cửa, là trận động đất gây

thiệt hại nặng nề nhất ở Trung Quốc trong vòng mấy chục năm trở lại đây.



Ngoảnh đầu nhìn, tôi thấy phía sau lưng có một dòng sông ngầm đang lững lờ

chảy. Nó thật tĩnh lặng, yên bình biết mấy, khiến tôi nảy sinh cảm giác

chưa từng có chuyện gì xảy ra, mọi thứ xung quanh bấy lâu nay vẫn giữ

nguyên một tư thái như vậy.


Sau một thời gian hằm hè nhau trong sự nhạt nhẽo và buồn tẻ, tôi bất giác

nảy sinh suy nghĩ hay là nhảy xuống dưới quyết một phen thắng bại với

con quái vật kia, nhưng sau khi nhìn lại vóc dáng của nó thì đành ném

ngay suy nghĩ ấy qua một bên, người khôn ngoan không lo phải chịu thiệt

trước mắt, làm rùa rụt đầu một phen thì cũng đâu có sao. Song con quái

vật đó cũng rất kiên nhẫn, cứ thế chờ một mạch mấy tiếng đồng hồ, cuối

cùng thì nằm luôn xuống ngủ ngon lành, tôi thấy thế thì cũng nhắm mắt

lại gật gù ngủ theo.



Mới nghỉ ngơi được một lát, phía sau lưng

chợt có người gọi tên tôi, âm thanh ở rất gần, như thể có ai đó đang ghé sát lưng tôi mà gọi vậy. Sau nháy mắt, nhịp tim đã đạt tới tốc độ một

trăm tám mươi lần một phút, tôi vội xoay người lại, dùng đèn pin rọi tìm nhưng nào có thấy ai. Mà tôi bây giờ đang ngồi trên cây cột đá cao hơn

hai mét, nếu có ai đó ở sau lưng tôi, vậy thì chẳng phải là đang bay lơ

lửng giữa không trung ư? Nghĩ tới đây, tự đáy lòng tôi bất giác trào lên từng cơn buốt giá, lẽ nào… có ma? Nhưng tôi còn chưa kịp nghĩ nhiều,

phía sau lưng đã lại có tiếng người vang lên: “Bạch Vân Sơn! Bạch Vân

Sơn! Cậu có nghe thấy tôi nói gì không?”



Tôi vô thức lớn tiếng nói: “Cô là ai? Cô đang ở đâu?”



Giọng nói của ai đó lại vang lên lần nữa: “Rốt cuộc cậu đã chịu lên tiếng

rồi! Đừng sợ, bảo vệ chiếc ba lô ấy cho cẩn thận, bảo vệ dạ minh châu

cho cẩn thận…” Sau đó là một tràng dài những tiếng tút tút, ngoài ra

không còn bất cứ âm thanh nào khác nữa.



Mãi tới lúc này, tôi mới

nghĩ hay là trong ba lô của mình có máy bộ đàm, âm thanh kia ắt hẳn là

phát ra từ đó, như vậy có nghĩa là tôi còn có bạn đồng hành, tình hình

xem ra không tệ như tôi tưởng, chắc hẳn không bao lâu nữa, bọn họ sẽ tìm thấy tôi thôi. Đúng rồi, vừa nãy, người kia nói cái gì mà dạ minh châu

ấy nhỉ? Tôi vội tháo ba lô xuống, phát hiện còn một chiếc túi ở ngoài

cùng mà mình chưa kiểm tra, bên trong đó có một chiếc hộp gỗ. Vừa mở hộp ra, hai bắt tôi đã lập tức sáng bừng lên, thì ra bên trong đó có một

viên ngọc to cỡ quả bóng bàn được đựng trong một chiếc hộp trong suốt,

còn tỏa ra vô vàn tia sáng rạng rỡ, lập tức làm hang động trở nên sáng

rực như ban ngày. Trong khoảnh khắc ảnh mắt tiếp xúc với nó, tất cả ký

ức lập tức ùa về trong đầu tôi: dạ minh châu, đây chính là viên dạ minh

châu mà chúng tôi phải trải qua trăm nghìn cay đắng mới tìm được.