Kẻ Trộm Mộ

Chương 2 : Chuyến đi đáng nhớ

Ngày đăng: 21:02 20/04/20


Type: Quỳnh Bùi



Trong cuộc khủng hoảng tài chính năm 2009, công ty tôi mở ở Thượng Hải bị phá sản. Tinh thần không khỏi sa sút, tôi nhất thời chưa quyết định được

nên làm gì, bèn quay về quê nhà ở Hoàn Nam cho khuây khỏa.



Buổi

trưa hôm ấy, tôi một mình vào trong quán ăn uống rượu giải sầu. Mới ngồi được một lát, từ phía trước mặt đã có một người đàn ông tráng kiện đi

tới. Người này cao chừng mét tám, cơ bắp sau chiếc sơ mi rất rõ ràng,

chỉ nhìn thôi đã khiến người ta cảm thấy áp lực.



Người đàn ông

kia sau khi bước vào quán ăn liền đi thẳng về phía tôi, sau đó dừng lại ở chỗ đối diện tôi, cười tươi rạng rỡ, nói: “Bạch Vân Sơn, lâu rồi không

gặp.”



Trong khoảnh khắc cậu ta đưa tay ra, tôi liếc thấy trên cổ

tay cậu ta có một nốt ruồi đen hình vuông. Đây chính là Tôn Kim Nguyên,

bạn thời đại học của tôi.



Tôi vội bắt tay cậu ta, lại mời cậu ta

ngồi xuống, mở nắp chai bia rót ra hai cốc thật đầy. Sau khi chạm cốc,

chúng tôi cùng uoonsmootj hơi cạn sạch cốc bia coi như để kỷ niệm cuộc

gặp gỡ tình cờ sau nhiều năm xa cách.



Tôi và Tôn Kim Nguyên cùng

tốt nghiệp một trường đại học sư phạm ở thành phố Côn Minh, tỉnh Vân Nam vào năm 1994. Thoắt đó mười lăm năm đã trôi qua, chúng tôi gặp lại nhau không nhiều, đến hôm nay mới lại có thể cùng ngồi uống rượu, chuyện

trò, mọi chuyện cứ như một giấc mơ.



Tôi buông lời cảm thán: “Thời gian trôi nhanh quá, nhìn thấy cậu ngồi đây, tớ cứ có cảm giác như được trở lại thời đại học vậy, chỉ là khi đó còn có Tiểu tiên tử Vương Tiên

Dao của chúng ta nữa.” Sau khi nói ra ba chữ “Tiểu tiên tử” đó, tôi cảm

thấy có chút không ổn, vì dù sao bây giờ tôi cũng đã lớn tuổi rồi, không còn là thanh niên trai tráng nữa, dùng lối xưng hô như thế quả thực

không hợp chút nào.



“Tiểu tiên tử…” Tôn Kim Nguyên lẩm bẩm. “Kỳ

thực, tớ đã quên gần hết cuộc sống thời đại học rồi, chỉ trừ quãng thời

gian ba chúng ta ở bên nhau thôi, đặc biệt là chuyển đi tới Đại Hạp Cốc
đi!”



Tôi gật đầu đồng ý, vì thường thì mọi thứ trên đời đều là

như vậy, có một thì sẽ có hai, hiện giờ chúng tôi cũng chỉ có thể tin

vào điều này mà thôi.



Vương Tiên Dao bị tôi và Tôn Kim Nguyên kéo dậy, ba chúng tôi tiếp tục bước đi mà chẳng rõ sẽ đi về đâu. Không còn

tâm trạng thảnh thơi nữa, bước một bước trên thảm cỏ mềm mại còn tốn sức hơn bước ba bước trên đất bằng, thế là chỉ nửa tiếng đồng hồ sau, ba

người chúng tôi đã không ngừng kêu khổ.



Tục ngữ có câu rằng “nhà

dột còn gặp mưa rào”, đó cũng chính là tình trạng của chúng tôi lúc này. Ở Vân Nam, mùa hè chính là mùa mưa, có tới bảy mươi phần trăm lượng mưa của một năm rơi vào mùa hè, hơn nữa những cơn mưa nói tới là tới, chẳng hề có dấu hiệu báo trước. Khi chúng tôi đang nôn nóng tìm đường ra, ông trời đột nhiên gây khó dễ, những hạt mưa rơi xuống ào ào làm da đầu

người ta đau nhói, không thể mở to mắt ra được, khung cảnh trước mắt

chìm trong một mảng mịt mờ. Tệ hơn nữa là lần này chúng tôi chẳng hề

nghĩ tới việc mang theo đồ đi mưa, thế là cả ba đành đội ba lô lên đầu

rồi chạy tới dưới tán cây.



Nào ngờ cây cối ở đây tuy rậm rạp

nhưng vẫn không ngăn nổi cơn mưa nặng hạt, những hạt mưa cứ thế len qua

kẽ lá rơi xuống người chúng tôi. Khe núi tuy sâu nhưng cũng không ngăn

nổi những cơn gió dữ, từng trận cuồng phong không ngớt thổi dọc theo khe núi hẹp dài, càng lúc càng lạnh.



Vương Tiên Dao ôm chặt hai bờ

vai, run lẩy bẩy, nói: “Tớ lạnh đến chết mất thôi, quần áo thì ướt nhẹp

cả. Đây là kiểu thời tiết quái quỷ gì vậy chứ, sau nháy mặt đã thay đổi, nhiệt độ thì xuống nhanh một cách quá đáng!”



Tôi cũng đang bị

cái lạnh giày vò, chỉ biết không ngừng dậm chân và vắt bớt nước trên vạt áo. Tôn Kim Nguyên tỏ ra bình tĩnh hơn hai chúng tôi nhiều, cậu ta đứng im không động đậy, chỉ có đôi mắt là liên tục ngó quanh bốn phía, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.



Đột nhiên, cậu ta cứ như vừa phát

hiện ra một đại lục mới vậy, xách theo ba lô nói to một tiếng: “Đi theo

tớ!”, sau đó liên chạy tới phía sau khu rừng. Mãi tới lúc này tôi mới để ý thấy giữa làn mưa mịt mờ dường như có một cái hang động đen thui.

Trong thời điểm này, hang động quả thực là một nơi trú mưa không tệ chút nào.