Kẻ Trộm Mộ

Chương 3 : Gặp nguy hiểm trong hang động

Ngày đăng: 21:02 20/04/20


Type: Quỳnh Bùi



Hang động này nằm ngay bên cạnh một vách núi dựng đứng, so với dã khe núi

thì cao hơn khoảng một tầng nhà, trước hang mọc một hàng cỏ dại rất cao

che khuất quá nửa cửa hang, nên nếu không nhìn kỹ thì khó có thể phát

hiện ra sự tồn tại của nó. Từ dưới đáy khe núi tới cửa hang động có một

dãy cầu thang chừng mười mấy bậc, bên trên được lát đá qua loa, có thể

thấy hang động này ắt hẳn là có người ở, hoặc không thì cũng từng có

người ở. Ba chúng tôi đi theo cầu thang lên trên rồi dừng lại trước cửa

hang, thấy trong hang cực kỳ tối tăm, không thể nhìn rõ được thứ gì. Tôn Kim Nguyên hỏi thử mấy tiếng theo phép lịch sự, chờ một hồi lâu vẫn

không thấy có ai trả lời, chắc hẳn nơi này đã không còn người nữa, thế

là chúng tôi yên tâm đi vào trong.



Cái hang này khá rộng, bên

cạnh bức tường phía bên trái có một vòng tròn chất bằng đá, bên trong

đặt một ít cành khô và lá mục, còn có một chiếc chăn bị hở bông tơi tả,

hiển nhiên đây chính là giường ngủ của chủ nhân hang động này. Nơi đầu

giường có đặt một chiếc rương gỗ không nắp đậy, trong rương đựng toàn

các công cụ như đinh, búa, xẻng, dây thừng… Chỗ bên phải cửa hang có một cái bếp đơn giản được xây bằng đá, phía dưới có hai thanh sắt làm trụ

chống, bên trên treo một chiếc hũ gốm màu đen, bên trong hãy còn nửa hũ

nước, nhìn nước trong hũ và lớp tro tàn bên dưới bếp lò thì có thể đoàn

được là chủ nhân của hang động đã rời khỏi nơi này một thời gian khá dài rồi.



Tôn Kim Nguyên đi loanh quanh trong hang, tìm được một đống củi khô, sau đó cười ha hả ôm tới bên bếp lò, vui vẻ nói: “Đây có lẽ là thứ tốt nhất mà ông chủ hang động để lại cho chúng ta!” Dứt lời liền

lấy bật lửa từ trong ba lô ra và bắt đầu đánh lửa. Khi ngọn lửa bập bùng bốc lên, tôi lập tức cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều được tắm

trong một thứ cảm giác ấm áp.



Tôi cười nói với Tôn Kim Nguyên: “Cậu đúng là sáng suốt đấy, sao lại nghĩ tới việc mang theo bật lửa vậy?”



“Đây là công cụ thiết yếu để sinh tồn nơi hoang dã mà.” Tôn Kim Nguyên không chút ngại ngần đón nhận lời khen ngợi của tôi. “Tớ còn có một thứ mà

cậu không thể nào ngờ tới nữa cơ.”


lại hại cậu?”



Tôi nói: “Tớ cũng không rõ nữa, chỉ biết đang ngủ

thì cảm thấy khó thở, khi tỉnh dậy thì thấy cô ấy đang bóp cổ tớ. Có

điều, theo tớ thấy thì đây dường như không phải chủ ý của cô ấy. Cậu

không nhìn thấy bộ dạng dữ dằn của cô ấy khi đó đâu, nhìn chẳng còn

giống một con người nữa, tớ nghĩ là cô ấy bị trúng tà mất rồi.”



Vương Tiên Dao lúc này vẫn nằm cứng đờ bên cạnh đống lửa, sắc mặt tái nhợt,

nhưng hơi thở phả ra từ mũi chứng tỏ rằng cô nàng vẫn còn sống. Vết

thương trên trán đã được Tôn Kim Nguyên dùng vải gạc cầm máu, cô nàng ắt hẳn không bị nguy hiểm tới tính mạng, song bất kể chúng tôi lay thế

nào, cô nàng cũng không chịu tỉnh dậy. Tôi nhẹ nhàng đỡ đầu Vương Tiên

Dao lên, muốn để cô nàng được thoải mái hơn một chút khi phần đầu không

phải tiếp xúc với mặt đất lạnh giá nữa. Có điều, vừa chạm tay vào gáy

Vương Tiên Dao, tôi lập tức cảm thấy có điều gì đó lạ thường, thế là vội kêu Tôn Kim Nguyên lật người cô nàng lại. Chỉ thấy có một con côn trùng nhỏ màu cà phê đang bám trên gáy Vương Tiên Dao, đầu của nó đã chui vào sâu trong thịt, bên ngoài vẫn còn lộ ra phần thân thể dài hơn một ngón

tay, cái đuôi thì giống như đuôi chim én tách ra làm hai nửa, thỉnh

thoảng còn kẹp lại một cái để đề phòng có kẻ tập kích từ phía sau.



Nhìn thấy cảnh tượng này, tôi không khỏi ngây ra, bởi xưa nay tôi chưa từng

nhìn thấy loại côn trùng như thế này, đã thế nó còn đang chui vào trong

người Vương Tiên Dao nữa chứ! Để Vương Tiên Dao không phải chịu khổ

thêm, tôi vội đưa tay tới định kéo nó ra ngoài.



Tôn Kim Nguyên

chợt ngăn tôi lại: “Không thể trực tiếp rút ra được, như thế nó sẽ cảm

thấy ở bên ngoài nguy hiểm, cho rằng càng vào trong càng an toàn, thế là sẽ dốc sức chui vào sâu hơn nữa, lỡ như để nó vào sâu trong thịt thì

phiền phức to. Mà cho dù nó không chui vào được, chẳng may kéo đứt người nó ra thì cũng không hay.” Dứt lời, cậu ta bèn cầm một chiếc giày ở bên cạnh lên, liên tiếp đập “bộp bộp” vào người con côn trùng đó, làm cho

nó choáng váng đầu óc. Con côn trùng đó bị đau, bèn nhả miệng ra, từ từ

trở ra bên ngoài, sau khi rơi xuống đất thì định bỏ trốn, nhưng lại bị

Tôn Kim Nguyên dùng chiếc giày kia dí chặt không cho động đậy.