Kẻ Trộm Mộ

Chương 29 : Thân xác đánh không chết

Ngày đăng: 21:03 20/04/20


Type: Quỳnh Bùi



Kỹ thuật đào hang ăn trộm của Tôn Kim Nguyên quả thực không tệ, kích thước của hang vừa đủ cho một người qua lọt. Không lâu sau, chúng tôi đã

thoát được ra khỏi phòng giam. Tôi tò mò đưa mắt nhìn quanh, thấy hai gã bình sĩ ở cửa địa lao vẫn chẳng có chút phản ứng nào, bất giác cảm thấy yên tâm hơn hẳn.



Tôn Kim Nguyên cầm con dao Tây Tạng sắc bén

trong tay, hít sâu một hơi, nói với chúng tôi: “Các đồng chí, chuẩn bị

xong chưa?” Tôi và Vương Tiên Dao học theo bộ dạng của cậu ta, cùng cầm

chắc dao găm quân dụng. Anh gầy kia đã khôi phục phần nào thể lực, dưới

sự dìu đỡ của tôi hoàn toàn có thể tự đi được, xem chừng mấy chiếc bánh

quy của tôi đã góp công lớn trong chuyện này. Thấy chúng tôi đều đã

chuẩn bị xong xuôi, Tôn Kim Nguyên nhún vai nói: “Vậy chúng ta xuất phát thôi!”, rồi rảo bước đi về phía trước.



Lần này kẻ địch ở phía

trước, do đó càng đi phía sau càng an toàn, mà tôi lại phải đỡ anh gầy

nên được đi sau cùng. Tuy lúc này chỉ cách hai gã binh sĩ kia chừng hai

mươi, ba mươi mét, nhưng chúng tôi vẫn đi mất khoảng hai phút mới tới

được.



Anh gầy và Tôn Kim Nguyên cùng phát biểu ý kiến, nói là hai gã binh sĩ kia thoạt nhìn chẳng khác nào tượng gỗ, nhưng kỳ thực không

phải vậy, chỉ cần chúng tôi đặt chân tới cửa địa lao là bọn chúng sẽ tấn công ngay, bởi vì đó là mệnh lệnh của Lương Vương nên bọn chúng sẽ liều mạng chấp hành.



Khoảng cách tới chỗ hai gã binh sĩ càng lúc càng gần. Bây giờ, bọn tôi chỉ còn cách chúng chừng hơn một mét, chỉ cần

bước thêm hai bước nữa là sẽ tới cửa địa lao. Lúc này, hai gã binh sĩ đó vẫn chẳng có chút phản ứng, nếu không biết trước bọn chúng bị người ta

điều khiển, tôi ắt sẽ cho rằng đó là hai xác chết.



Có người từng

nói, trước khi cơn bão đến, mặt biển thường sẽ bình lặng đến lạ thường,

mà hoàn cảnh của chúng tôi lúc này chính là như thế. Tôn Kim Nguyên đi

phía trước thấy đối phương không có phản ứng gì, liền tiến thêm một bước nữa để thăm dò, có điều ngay sau đó lại rụt chân về. Thấy đối phương

vẫn không có phản ứng, cậu ta nói với chúng tôi: “Khỉ thật, chuyện thế

này tớ mới gặp lần đầu đấy, có điều càng như vậy tớ lại càng cảm thấy

bất an. Cho dù là lúc gặp phải bánh chưng lông xanh, tớ cũng chưa từng

căng thẳng tới cỡ này.”



Tôi rất hiểu cảm giác này của Tôn Kim

Nguyên, cũng giống như việc chúng tôi biết rõ hổ là một loài động vật vô cùng hung dữ, nó coi mọi loại động vật khác – kể cả con người – là thức ăn của mình, và chúng tôi tuyệt đối không phải là đối thủ của hổ, cho

nên cực kỳ sợ hãi nó. Nhưng khi bạn phải đối mặt với một con quái vật

chưa rõ là gì, cho dù về bản chất nó không hề lợi hại hơn hổ nhưng trong lòng bạn sẽ sinh ra một nỗi sợ hãi khó mà miêu tả được bằng lời. Nỗi sợ hãi đó so ra còn mạnh mẽ hơn nhiều nỗi sợ hãi loài hổ. Đây chính là một đặc tính của con người, luôn sợ những thứ mình không biết rõ.


nhiều nên thân thể bọn chúng đều gầy tọp đi, bộ dạng đó trông thật chẳng khác xác ướp là mấy, khiến chúng tôi vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, đờ

người ra.



Đúng lúc này, rất nhiều đốc công và binh sĩ đột nhiên

đi ra từ cửa Đỗ. Chúng tôi còn chưa kịp phản kháng thì đã bị mấy sợi roi da thít chặt lấy cổ, sau đó mọi chuyện giống như lần trước, chúng tôi

đều bị trói nghiến lại, và anh gầy đương nhiên cũng không thoát khỏi

tình cảnh này. Tôi tuyệt vọng tới cực điểm, nhủ thầm lẽ nào Bạch Vân Sơn tôi được ông trời định sẵn là sẽ phải chết ở đây ư?



Mấy gã đốc

công kia múa may cây roi da trong tay, liên tục đánh xuống thân thể ba

người chúng tôi, chẳng chút nể nang. Có điều giờ đây, tôi giống như đã

mất đi linh hồn, không hề cảm thấy đau đớn. Tới giây phút này, tôi mới

hiểu được câu nói của tiền nhân, đó là không gì buồn đau bằng cõi lòng

tan nát, và có lẽ đó cũng chính là cảm giác của tôi lúc này.



Rất

nhanh sau đó, gã quân sư kia đã lại một lần nữa xuất hiện, hắn trừng mắt nhìn mấy người chúng tôi, lạnh lung nói: “Đúng là một lũ ngu dân láo

toét.” Nói rồi lấy tấm lệnh bài kia ra, gào lên với mấy tên binh sĩ:

“Lương Vương lệnh ở đây, mấy đứa các ngươi hãy áp giải ba kẻ này đi và

trông coi cẩn thận cho ta. Lần này, nếu lại để xảy ra chuyện gì nữa,

Lương Vương ắt sẽ không tha cho các ngươi đâu.”



Khi nghe nhắc đến hai chữ “Lương Vương”, trong mắt mấy tên binh sĩ kia đều thoáng lộ ra

một tia sợ hãi, sau đó nhất loạt đáp: “Rõ!” Xem chừng trong đầu những kẻ này vẫn còn tồn tại một chút ý thức chứ chưa hoàn toàn mất hẳn.



Gã quân sư ka quay sang quát bảo lũ đốc công: “Còn một kẻ không thấy đâu

nữa, nếu các người nhìn thấy hắn thì lập tức bắt lại cho ta, ta nhất

định phải lột da hắn mới được.” Nói rồi nghiến răng ken két, trong cặp

mắt nhỏ ti hí ánh lên những tia tàn độc, khiến người ta không kìm được

thầm kinh sợ.



Chúng tôi cứ ngỡ sẽ bị áp giải về địa lao lúc

trước, không ngờ lần này, mấy tên binh sĩ lại mang chúng tôi vào trong

cửa Đỗ, lẽ nào bên trong đó còn có phòng giam khác ư? Đúng lúc tôi đang

suy đoàn vu vơ, đám binh sĩ bỗng dừng lại, nơi này chính là một ngã rẽ

trong đường hầm. Một gã binh sĩ đi tới dùng sức ấn mạnh vào bức tường

trước mặt, thế rồi viên gạch chỗ hắn ấn lún hẳn vào trong và bức tường

bên cạnh cứ thế tách ra, một cánh cửa ngầm bất thình lình xuất hiện.