Kẻ Trộm Mộ
Chương 30 : Ác mộng thành sự thật (1)
Ngày đăng: 21:03 20/04/20
Type: Quỳnh Bùi
Sau khi đi qua cánh cửa ngầm, tôi nghe thấy sau lưng vang lên một tiếng
động khá lớn, đoán chừng cửa đã đóng lại. Nơi này cũng là một đường hầm, nhưng so với đường hầm bên ngoài cánh cửa ngầm thì nhỏ hẹp hơn một
chút, xem ra ngôi mộ Lương Vương này quả đúng là giao thông thuận lợi,
đường ngang ngõ dọc rất nhiều. Đi tiếp chừng mười mấy mét, tầm mắt chúng tôi liền thoáng đãng hẳn ra, trước mặt xuất hiện một hang đá khổng lồ,
chính giữa có một cái đài đá, áng chừng rộng bằng một sân bóng rổ, cao
khoảng hơn ba mét. Ngay bên dưới đài đá có một hồ nước rộng, mé ngoài
cùng bên trái hồ nước là một chiếc lồng sắt, kích cỡ khoảng bằng một
gian phòng.
Vừa đi vào trong hang đá, tôi đã ngửi thấy mùi máu
tanh vô cùng nồng đậm, sau khi đưa mũi ngửi quanh một lát thì phát hiện
mùi máu tanh thoảng tới từ hồ nước ở ngay cạnh mình. Tôi bất giác hơi
run sợ, nhủ thầm lẽ nào thứ bên trong cái hồ này không phải nước mà là
máu?
Mấy gã binh sĩ mở chiếc lồng sắt trước mặt chúng tôi ra, sau đó đẩy ba người chúng tôi vào, khóa chặt cửa lại, đứng lặng lẽ bên
ngoài, những con mắt nhìn chằm chặp vào chúng tôi không rời một giây.
Tôi nhủ thầm lần này thì hỏng bét. Trước đây, tuy chúng tôi bị giam
trong phòng sắt nhưng ít nhất phía dưới cũng là nền gạch, nhờ thế chúng
tôi mới có thể thoát thân. Nhưng bây giờ thì sao? Chúng tôi bị giam
trong lồng sắt thật sự, bốn phía đều là những thanh sắt lớn, cả dưới
chân và trên đầu cũng thế, trừ phi chúng tôi luyện được Súc Cốt công(*)
làm cho thân thể nhỏ lại, bằng không chỉ có thể ngồi đây chờ chết mà
thôi.
(*) Súc Cốt công nghĩa là phép co xương
Đúng lúc
này, anh gầy vốn không hay nói năng bậy bạ đột nhiên kinh hãi kêu lên
một tiếng, hình như là phát hiện ra một việc gì đó hết sức khó tin,
gương mặt toát ra một vẻ sợ hãi khó có thể miêu tả bằng lời. Tôi ủ rũ
nói với anh ta: “Anh đừng có kêu toáng lên như thế, chúng ta đã rơi vào
cảnh này rồi, còn chuyện gì đáng để kinh hãi hơn nữa.”
Anh gầy há hốc miệng, cặp mắt ngó quanh bốn phía, một hồi lâu sau mới ấp úng trả
lời tôi: “Tôi nhận ra rồi, đây chính là chỗ Lương Vương dùng để cúng
tế.” Nói rồi anh ta đưa tay chỉ về khu vực phía sau đài đá, trầm giọng
nói: “Cậu để ý thấy chưa? Ở đó có một bức tượng thần rất lớn, còn nữa,
có chứng cứ rõ ràng, khiến chúng tôi không thể không tin. Nhưng tôi luôn cảm thấy anh ta không đơn giản chút nào, khi nói tới chuyện gì cũng lôi sách cổ với sư phụ ra, làm tôi cảm thấy dường như anh ta đang cố tình
giấu giếm thân phận của mình, bèn hỏi một câu nữa: “Phải rồi, anh biết
nhiều chuyện như vậy, chẳng hay anh có lai lịch thế nào? Tốt xấu gì thì
bọn tôi cũng từng cứu anh, mà chúng ta bây giờ lại cùng chung hoạn nạn,
mà bọn tôi lại chẳng biết gì về thân phận của anh, do đó mới muốn thỉnh
giáo một chút.”
Anh gầy nghe tôi hỏi thế thì thoáng lộ vẻ ngạc
nhiên, nhưng ngay sau đó lập tức trả lời câu hỏi của tôi, hơn nữa bộ
dạng còn có vẻ phấn chấn, cười lạnh, nói: “Hừ, coi như cậu cũng có con
mắt nhìn người đây, vậy tôi sẽ nói thực cho cậu biết. Trộm mộ ở miền Bắc gọi là mò vàng, ở miền Nam gọi là lật đấu, từ đó mới hình thành nên hai phái Nam Bắc. Mà sư phụ của năm người bọn tôi chính là Nam phái đệ nhất nhân, được người ta gọi là Thông Thiên Thử, môn hạ đệ tử của ông có tới mấy trăm người, trong đó năm người bọn tôi chính là đệ tử tâm đắc của
ông. Chỉ đáng tiếc bọn tôi học nghệ chưa tinh mà đã muốn đi lật đấu lớn, kết quả là rơi vào tình cảnh như bây giờ, quả thực không xứng với sự
hậu ái của sư phụ.” Anh gầy nói đến đây thì thở dài, dường như đang hối
hận vì đã quá tham lam.
Quả nhiên tôi không nhìn nhầm, anh gầy
này đúng là có lai lịch không đơn giản. Khi tôi nói tới vị tiền bối
xương khô của mười lăm năm trước, anh ta lộ rõ vẻ xem thường, nói: “Hạng người như thế há có thể so sánh được với năm người bọn tôi. Nếu khi đó
tôi bị lọt xuống một cái hang như vậy, chỉ cần tung người nhảy lên một
cái là có thể bám vào thành hang rồi leo ra ngoài.”
Tôi cảm thấy
anh ta nói như vậy có phần hơi quá, bởi vị tiền bối xương khô kia có thể mang theo ba món bảo vật như vậy trên người thì tất nhiên không thể nào là hạng kém cỏi được. Tôi tỏ vè không phục, nói: “Anh đã lợi hại như
vậy thì tại sao còn bị giam trong địa lao kia? Nếu không có ba người bọn tôi, chắc giờ này anh đã chết đói trong đó rồi.”
Lời này của tôi có thể nói là đã đánh trúng vào chỗ hiểm của anh gầy. Anh ta cười gượng một tiếng, sau đó giải thích: “Khi đó, tôi bị giam giữ một mình trong
địa lao, các công cụ lật đấu lại đều ở chỗ mấy vị sư huynh của tôi cả,
thành ra tôi chỉ có tay không, cậu bảo tôi phải thoát thân thế nào đây?”
Lời của anh gầy này lúc nào cũng cực kỳ có lý, không có lấy một tia sơ hở
nào, người như thế đi làm một tay trộm mộ thì thực là quá lãng phí. Tôi
thấy nếu anh ta chịu đi làm luật sư thì nhất định sẽ có được thành tựu
hiếm ai sánh bằng. Vương Tiên Dao nhìn anh ta không vừa mắt, bèn nói:
“Lời của anh đúng là rất có lý đấy, vậy xin hỏi anh, chúng ta bây giờ có người, có công cụ, nên thoát thân như thế nào đây? Mong anh chỉ cho bọn tôi một con đường sáng!”
Anh gầy không ngờ Vương Tiên Dao lại
hỏi như vậy, bất giác có chút ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó đã bình tĩnh trở lại. Anh ta suy nghĩ một chút rồi chăm chú nhìn chúng tôi, nói với
giọng ẩn chứa đầy thâm ý: “Tôi không dám đảm bảo vận mệnh của mình trong tương lai sẽ như thế nào, có điều hai cô cậu, còn cả anh bạn chưa rõ
tung tích kia nữa, nhất định sẽ không chết ở nơi này.”