Kẻ Trộm Mộ
Chương 34 : Bóng đen đột nhiên xuất hiện
Ngày đăng: 21:03 20/04/20
Type: Thu Hiền
Tranh thủ lúc chúng tôi trò chuyện, Vương Tiên Dao lấy từ trong ba lô leo núi ra cứu thương khẩn cấp mà chúng tôi đã chuẩn bị từ trước, bên trong có
một số vật phẩm y tế thường dùng. Vương Tiên Dao mở túi cứu thương, lấy
ra một cuộn vải gạc giúp Tôn Kim Nguyên băng bó sơ qua vết thương, tránh để vết thương của cậu ta bị nhiễm trùng.
Tôi bỗng nhớ tới một
chuyện, bèn hỏi Tôn Kim Nguyên: “Phải rồi Kim Nguyên, lúc trước cậu với
bọn tớ bị lạc nhau, cậu rốt cuộc đã đi đâu vậy? Tại sao lại đột nhiên
xuất hiện phía sau đài cúng tế? Khi đó bọn tớ cứ ngỡ cậu đã xảy ra
chuyện gì rồi cơ.”
Tôn Kim Nguyên nói: “Ôi, chuyện này nói ra thì thật là trùng hợp. Khi đó, chẳng phải tớ đã nói với các cậu là sẽ gặp
mặt ở cửa Đỗ ư? Cho nên sau khi ra khỏi cửa Sinh, tớ lập tức chạy về bên này, còn hai gã binh sĩ kia thì cứ bám sát theo phái sau. Tớ vốn định
sau khi tới cửa Đỗ thì sẽ tiêu diệt hai gã đó, không ngờ bọn chúng đều
có tấm thân bất tử, thêm vào đó còn có ưu thế về vũ khí, thành ra tớ
đánh không lại, đành tìm đường chạy trốn. Nhưng tớ cứ nghĩ tiếp tục như
thế mãi cũng không phải là cách, nên sớm tìm ra cánh cửa ngầm kia rồi ra ngoài đợi các cậu là hơn. Nào ngờ, khi tớ đi tới chỗ cánh cửa đá kia
thì lại phát hiện cửa đã biến mất tự bao giờ, trước mặt chỉ có một bức
tường xây bằng gạch xanh. Tớ sợ hãi nghĩ, thế này thì gay rồi, trước mặt là đường cùng, phía sau còn có truy binh, phen này tớ chẳng phải là
chết chắc rồi sao?”
Nói tới đây, Tôn Kim Nguyên chợt cười khà khà hai tiếng, sau đó mới kể tiếp: “Nhưng mạng tới chưa tới lúc tuyệt, ông
trời vẫn muốn để tớ sống nhăn răng. Khi đó tớ rất căng thẳng, nhủ thầm
chỉ có thể liều mạng với hai cái xác chết biết đi kia mà thôi, bèn nấp
vào chỗ rẽ của đường hầm, chuẩn bị đánh lén bọn chúng. Ai ngờ khi tớ dựa lưng vào tường thì bức tường sau lưng đột nhiên hơi lung lay, khi tớ
còn chưa kịp hiểu ra là có chuyện gì thì cơ thể đã bị xoay tròn một
vòng. Sau đó tớ mới biết mình đã vô tình chạm phải cơ quan của một cánh
cửa ngầm nào đó, khi cánh cửa ngầm ấy xoay tròn đã đưa tớ vào bên trong
luôn. Có điều như vậy cũng tốt, tớ rốt cuộc đã thoát khỏi sự truy sát
của hai gã binh sĩ kia. Sau khi đi vào bên trong đó một lúc lâu, tớ cho
rằng hai gã binh sĩ kia chắc đã đi xa rồi, định ra ngoài, nhưng dù tớ cố gắng đấy thế nào đi chăng nữa thì bức tường kia cũng không hề lay động. Tớ rất hoang mang, sợ rằng đợi lát nữa khi các cậu tới tìm tớ thì không nhìn thấy tớ đâu cả. Nhưng đành chịu thôi, không tìm được cơ quan để mở cửa, dù có lo lắng đến mấy cũng chỉ là vô ích, chẳng bằng chịu khó tìm
kiếm trong này một chút xem có thể tìm thấy cửa ra nào khác không. Đến
khi đi vào sâu bên trong, tớ mới biết đây hóa ra là nơi dùng để cúng tế, trong lòng nghĩ thầm như vậy cũng tốt, không phải bọn chúng định dùng
chúng ta làm đồ cúng tế ư? Đã như vậy, tớ cứ ở đây thì nhất định sẽ chờ
được các cậu.”
Tôi vội vàng lên tiếng cắt ngang lời cậu ta, bực
bội nói: “Tên không cậu nói vậy là có ý gì? Lẽ nào cậu cho rằng tới với
Tiên Dao không thể thoát ra ngoài được?”
Tôn Kim Nguyên gượng
cười một tiếng, nói: “Đây chỉ là kết quả theo sự phân tích bình thường
của tớ thôi mà. Cậu nghĩ thử xem, tớ ít nhất còn biết một ít ngón nghề
trộm mộ, thế mà vẫn không thể tìm được đường ra, huống chi là hai người
bọn cậu. Mà nếu bọn cậu không thể tìm được đường ra, vậy thì tất nhiên
Uy lực của
vụ nổ lần này lớn hơn lần trước rất nhiều, hơn nữa vừa rồi, đường hầm
này đã xuất hiện rất nhiều vết nứt, còn có một số chỗ bị sụt lún. Bây
giờ đường đi về phía trước của chúng tôi đã bị những viên đá vụn bít kín hoàn toàn, thành ra chúng tôi chỉ còn nước đi về hướng địa cung mà
thôi.
Sau khi đứng dậy, chúng toi cùng mắng lớn kẻ nấp ở chỗ rẽ
kia một phen, nói hắn là đồ mất dạy, không ngờ lại muốn mưu sát chúng
tôi. Nhưng mắng thì mắng, chúng tôi vẫn phải tìm cách rời khỏi cái nơi
chết tiệt này, sau khi oán thán thêm mấy câu liền bắt đầu đi về hướng
địa cung.
Kết cấu đại khái của địa cung thì chúng tôi đã biết,
phía bên phải thông đến địa lao ở cửa Sinh, phái bên trái thì thông đến
chỗ long ỷ của Lương Vương, ngoài ra không còn đường ra nào khác. Lẽ nào chúng tôi phải nghĩ cách thoát ra từ chỗ cửa Sinh? Nhưng nơi đó chúng
tôi đã từng tới, căn bản không nhìn thấy có cánh cửa ngầm nào. Lúc này,
có thể nói chúng tôi đã lâm vào tuyệt cảnh rồi.
Tôn Kim Nguyên
không kìm được cất tiếng than: “Khỉ thật, nếu biết ngôi mộ cổ này phức
tạp nhu vậy thì tớ đã mang theo một ít trái nổ rồi. Chưa biết chừng cho
nổ tung mấy bức tường này ra, chúng ta sẽ tìm được những đường khác ấy
chứ!”
Đúng lúc này, anh gầy tỏ ra hết sức bình tĩnh nói với chúng tôi: “Theo tôi thấy, khu vực cúng tế chính là cửa Thương, nơi đó chủ
quản việc sinh sát, nên mới được chọn làm nơi cúng tế. Còn địa lao kia
thì vốn là cửa Sinh rồi, tôi nghĩ sẽ không có cửa ra nào khác nữa đâu,
bởi trong trận pháp này, mỗi hướng chỉ có duy nhất một cửa mà thôi. Bây
giờ, chúng ta hãy qua chỗ long ỷ của Lương Vương xem thử, hy vọng có thể tìm được đường ra ở nơi đó.”
Vương Tiên Dao nói: “Nhưng chúng ta vẫn còn một vấn đề chưa giải quyết được, đó là đám người trong cửa
Thương kia chưa rõ lúc nào sẽ xông ra ngoài, vậy nên thời gian của chúng ra không còn nhiều nữa đâu.”
Anh gầy suy nghĩ một chút rồi nói:
“Lúc trước, các cô cậu nói các cô cậu đã vào đây theo cửa Đỗ, mà nơi
chúng ta bị giam giữ là cửa Sinh, khu cúng tế thì là cửa Thương. Dựa
theo phương vị của trận Âm Dương Lục Hợp, tôi có một cửa, chính là cửa
Hưu. Tôi nghĩ cúng ta sẽ không mất quá nhiều thời gian để tìm được cửa
Hưu đó.”
Đã như vậy, chúng tôi cũng không dám chậm trễ nữa, lập
tức đi về phía bên trái. Đi được chừng năm mươi mét, trước mặt chúng tôi xuất hiện một dãy cầu thang hướng lên trên, tất cả có chừng hơn năm
mươi bậc thang đều được lát bằng đá cẩm thạch trắng. Đi qua dãy cầu
thang đó, chúng tôi đã nhìn thấy chiếc long ỷ kia. Lần này, do ở gần nên chúng tôi có thể nhìn thấy rõ ràng, chiếc long ỷ này được đúc bằng vàng ròng, bên trên còn nạm đầy những viên bảo thạch lớn nhỏ khác nhau, dưới ánh nến ở bên cạnh rọi vào thực là long lanh rực rỡ vô cùng.