Kẻ Trộm Mộ

Chương 35 : Cửa hưu

Ngày đăng: 21:03 20/04/20


Từ xưa tới nay, người ta luôn lấy rồng làm vật tượng trưng cho hoàng

quyền, coi đó là một thứ thần uy không thể thay thế. Do đó các hoàng đế

thời cổ đại luôn coi rồng là vật tượng trưng cho mình, chẳng hạn như cái gọi là chân long thiên tử chính là như thế. Ngoài ra, áo họ mặc cũng

gọi là long bào, ghế họ ngồi thì gọi là long ỷ. Có một số vị vương gia

chư hầu cất cả công cao cũng được hoàng đế ban cho đặc quyền, đó là có

thể mặc long bào, song không được tự xưng là chân long thiên tử.



Mà chiếc long ỷ được đúc bằng vàng rồng trước mặt chúng tôi bây giờ cũng

có đặc trưng như thế. Trên tấm dựa chạm trổ một con rồng bay, tứ chi

dang rộng, thể hiện khí thế thiên hạ vo song. Mà trên hai tay vịn cũng

có hai con rồng đang nằm, tuy không nhìn thấy chân rồng đâu, nhưng từ

cái miệng há rộng của nó cũng có thể nhìn ra một thứ thần uy mà người

thường không thể mạo phạm.



Những viên đá cẩm thạch trắng dưới đất đều có hình vuông, chiều rộng chừng một mét, tôi đếm sơ qua thì thấy

mặt ngang có hai mươi tám viên, mặt dọc có ba mươi sáu viên, đều là số

chẵn. Anh gầy nói với chúng tôi: “Hai mươi tám viên ở mặt ngang tượng

trưng cho nhị thập bát tinh tú, ba mươi sáu viên ở mặt dọc tượng trưng

cho tam thập lục thiên tướng còn ngồi trên long ỷ thì chính là Thiên đế, xem ra vị Nguyên Lương Vương này đã vọng tưởng đến độ muốn làm thần

tiên rồi.”



Đối với loại quái vật trường sinh bất lão như Nguyên

LươngVương, sợ rằng trên thế gian này đã chẳng còn thứ gì khác có thể

làm hắn động lòng nữa, ngoại trừ việc làm thần tiên, điều này tôi hoàn

toàn có thể hiểu được. Thời cổ đại, không phải rất nhiều hoàng đế đều có giấc mơ như vậy ư? Song thật nực cười, đến cuối cùng, tất cả đều thất

bại, thậm chí có một số kẻ còn chết vì chất độc trong đan dược của đám

phương sĩ luyện đan.



Nhìn thấy một khối vàng to như thế ở ngay

trước mắt, Tôn Kim Nguyên lập tức lộ ra bản tính. Cậu ta lúc thì đưa tay vuốt ve long ỷ, lúc thì lại ngồi lên đó để thỏa giấc mơ làm hoàng đế,

một lát sau mới cất lời rất cảm khái: “Có nhiều vàng như vậy, nếu chúng

ta có thể mang ra ngoài được, có lẽ tiêu mấy kiếp cũng chẳng hết.”



Vương Tiên Dao nói: “Cậu quên mất hoàn cảnh của chúng ta bây giờ rồi ư? Đến

tính mạng còn sắp không giữ được, nghĩ tới mấy thứ vật ngoại thân làm gì cơ chứ? Cho dù cậu có mang nó đi được, cũng e là không còn mạng mà

hưởng thụ thôi.”



Tôn Kim Nguyên tỏ vẽ bất mãn, khẽ “hừ” một

tiếng, nói: “Thế nên mới nói phụ nữ các cậu tóc dài nhưng óc ngắn,

nguyên một khối vàng ròng thế này ít nhất cũng phải nặng tới nghìn cân,

dù chúng ta có tìm được cửa ra thì dựa vào sức của bốn người cũng không

thế nào mang nó ra ngoài được.” Nói tới đây, cậu ta dừng một chút, bên

khóe miệng lộ ra một nụ cười xấu xa, nói tiếp: “Có điều nếu muốn mang

một ít đồ kỷ niệm ra ngoài thì không có gì khó cả, bằng không chuyến này của chúng ta thật uổng phí.” Dứt lời, cậu ta bèn lấy con dao Tây Tạng

gọt sắt như bùn của mình ra.



Nhìn bộ dạng của Tôn Kim Nguyên, xem chừng cậu ta muốn cắt lấy vài khối vàng từ chiếc long ỷ kia xuống. Con

người cậu ta chính là như vậy, câu nói “Người chết vì tiền, chim chết vì ăn” quả thực rất thích hợp với cậu ta. Mấy người chúng tôi đều không có suy nghĩ như Tôn Kim Nguyên, ai nấy đều chỉ mong có thể nhanh chóng tìm được cửa Hưu mà thôi.
phải nói nhiều, cậu hãy khảng khái một chút, giao hai thứ đó ra đi!

Chuyện này có liên quan tới tính mạng mọi người đấy!”



Tôn Kim

Nguyên phân bua: “Kỳ thực chúng ta vẫn còn có thể dùng cách khác mà. Cậu xem này, dùng đá cẩm thạch trắng dưới đất này thì sao, chúng ta hãy cắt lấy mấy viên đá có kích thước xấp xỉ mà dùng tạm là được rồi.”



Anh gầy kiên quyết nói: “Không còn thơi gian nữa đâu. Chờ cậu cắt đá xong,

tôi tin là cái đầu trên cổ chúng ta cũng bị bọn Nguyên Lương Vương cắt

xuống rồi.”



Tôn Kim Nguyên suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi hiểu

rồi, đầu rồng thỉ tôi có thể giao cho anh được, nhưng con dao Tây Tạng

kia thì chịu thôi, thứ đó đã từng cứu mạng tôi mấy lần rồi đấy!” Dứt lời bèn đưa cái đầu rồng vàng trong tay cho anh gầy.



Đối với Tôn Kim Nguyên, con dao Tây Tạng đó quả thực có ý nghĩa rất lớn, nhưng việc đã

tới nước này, ngay đến tính mạng cũng không giữ được, còn nghĩ nhiều như thế làm gì? Tôi biết, muốn Tôn Kim Nguyên ngoan ngoãn giao con dao Tây

Tạng ấy ra là việc khó khăn vô cùng, chỉ còn cách sử dụng biện pháp mạnh thôi.



Tôi nháy mắt ra hiệu cho Vương Tiên Dao và anh gầy, hai

người bọn họ lập tức hiểu ý. Ba người chúng tôi nhân lúc Tôn Kim Nguyên

không đề phòng, đồng thời tiến tới bao vây cậu ta. Đến khi biết được ý

đồ của chúng tôi thì đã quá muộn, tôi và Vương Tiên Dao thì có lẽ không

thể gây uy hiếp cho cậu ta, nhưng có anh gầy ở đây, chút bản lĩnh của

cậu ta rõ ràng chẳng nhằm nhò gì.



Tôn Kim Nguyên còn chưa kịp

chạy về phía sau, anh gầy đã lao vọt tới, đưa tay chụp lấy bàn tay phải

của cậu ta, tay còn lại thì kéo chiếc ba lô leo núi sau lưng cậu ta về

phía mình. Cậu ta còn chưa kịp phản ứng thì tôi và Vương Tiên Dao đã

đồng thời giữ chặt vai cậu ta, khiến cậu ta không thể động đậy, đành

ngoan ngoãn chịu để yên.



Đề phòng Tôn Kim Nguyên không chịu hợp

tác, khi anh gầy đi mở cơ quan, tôi và Vương Tiên Dao vẫn ra sức giữ

chặt lấy cậu ta. Tôn Kim Nguyên tức tối mắng lớn: “Thực là vô lý quá mà, không ngờ hai người bạn tốt nhất của tớ lại đi giúp người ngoài ức hiếp anh em trong nhà. Tôn Kim Nguyên tớ đúng là có mắt như mù.”



Tôi nói: “Cậu đừng kêu gào nữa, có kêu to đến mấy cũng vô dụng thôi, tớ và Tiên Dao sẽ không dao động đâu!”



Cùng lúc ấy, anh gầy đã làm xong xuôi mọi việc, bèn vẫy tay một cái, dẫn ba

người chúng tôi đi về phía cửa Hưu. Trên đường đi, Tôn Kim Nguyên còn

không ngừng làu bàu con dao Tây Tạng đó của cậu ta thật đáng thương, đã

cứu cậu ta bao nhiêu lần, còn thân thiết hơn cả anh em ruột, thế mà lại

bị vứt bỏ. Lời này rõ ràng ý trách móc tôi và Vương Tiên Dao, rằng hai

chúng tôi còn thua cả con dao Tây Tạng của cậu ta, nhưng bất kể cậu ta

có nói thế nào thì chúng tôi cũng chẳng thèm để ý, một mực kéo cậu ta

vào trong cửa Hưu.