Kẻ Trộm Mộ
Chương 39 : Đoạn bảo
Ngày đăng: 21:03 20/04/20
Type: Thu Hiền
Ba người chúng tôi khẽ gật đầu, chậm rãi đi về phía hang đá thần bí gần đó. Khi đi tới bên cạnh cửa ra, luồng sức mạnh vô hình kia đã lại một lần nữa xuất hiện. Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau rồi đồng thời đưa ngón tay trỏ tay phải lên, cứ thế chọc nhẹ về phía trước, quả nhiên luồng sức mạnh vô hình kia tức thì biến mất.
Sau khi chúng tôi đi vào trong hang, dạ minh châu có lẽ biết đối thủ của mình xuất hiện, bèn tỏa sáng rực rỡ hơn, rọi cho ba người chúng tôi cơ hồ không mở mắt ra nổi. Mới đi về phía trước được một quãng mười mấy mét, lại có một luồng sức mạnh lần này rõ ràng là lớn hơn nhiều. Chúng tôi thậm chí còn cảm thấy mình như bị một thứ gì đó đè nặng lên người, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là sẽ gã ngục.
Anh gầy vẫn theo sau chúng tôi, có điều anh ta vô cùng cẩn thận, lúc nào cũng giữ khoảng cách ước chừng mười mét. Thấy trên mặt chúng tôi xuất hiện vẻ sợ hãi, anh gầy liền nhắc nhở: “Đừng sợ, cứ đi tiếp đi, nhưng ba người hãy nhớ lấy, nhất định phải cùng tiến cùng lùi, bằng không lỡ như có một người ngã xuống, máu tươi của hai người còn lại lập tức sẽ mất hiệu lực.”
Lúc này tôi có cảm giác như thể trước mặt có một chiếc quạt siêu lớn đang không ngừng thổi mạnh về phía chúng tôi, thành ra chúng tôi nhất định phải đi ngược lại gió, bằng không sẽ bị thổi về phí sau, tới lúc đó dù không chết cũng thành tàn phế. Thật may, dưới sự kiên trì của chúng tôi, luồng sức mạnh thứ hai này rốt cuộc đã bị phá giải. Chúng tôi không dám chậm trễ, lại đi tiếp về phía trước theo sự chỉ đạo của anh gầy.
Có điều hình như chúng tôi đã vui mừng quá sớm, khi chỉ còn cách một bước là có thể tới được bức tượng thần, một luồng sức mạnh càng lớn hơn tràn về phía ba người chúng tôi. Lần này, chúng tôi không kịp chuẩn bị, sau nháy mắt đã bị luồng sức mạnh ấy đẩy lùi liền ba bước. May mắn từ đầu đến cuối chúng tôi luôn giữ vững đội hình, bằng không thì thật là nguy to.
Đúng lúc này, anh gầy lại lên tiếng: “Còn một việc tôi quên mất chưa nói với các cô cậu, đó là một khi các cô cậu lấy được dạ minh châu thì nhất định phải đồng thời nhỏ máu tươi của cả ba người lên trên đó, như thế, tất cả mọi luồng sức mạnh mới biến mất.”
Ba người chúng tôi tuy đều đã bị anh gầy rạch một đao vào tay, nhưng lúc này, vết thương nhỏ ấy căn bản chẳng đáng kể gì. Tôi bảo Tôn Kim Nguyên cõng anh gầy chạy về phía sau, còn mình thì cùng Vương Tiên Dao đoạn hậu. Hiện giờ, vũ khí duy nhất của chúng tôi chính là thanh đao cố dính đầy máu tươi lấy từ trên người anh gầy xuống, tình cảnh quả là tệ hại vô cùng.
Trong khi chạy trốn, tôi có thể nghe thấy rõ ràng từ phía sau lưng vang lại một tiếng nổ lơn. Tôi ngoảnh đầu lại nhìn, phát hiện toàn bộ hang đá không ngờ đã bắt đầu rung lên dữ dội, những khối thạch nhũ không ngừng rơi xuống, nếu không may trúng phải thì tuyệt đối khó lòng toàn mạng. Mấy người chúng tôi đang giảm tốc độ rồi đi thật cẩn thận, đề phòng cảy ra chuyện chẳng lành.
Có điều trong cái rủi cũng có cái may, vì dọc đường có rất nhiều thạch nhũ rơi xuống, mà đám binh sĩ với đốc công kia lại chỉ là xác chết biết đi, không hề biết né tránh nên có quá nửa đã bị những khối thạch nhũ kia đập bẹp xuống đất. Có điều vẫn có một nửa non đám xác chết biết đi may mắn tránh khỏi kiếp nạn. Bọn chúng giống như các dũng sĩ chẳng biết sợ là gì, dốc hết sức lực đuổi theo chúng tôi, trông dáng vẻ đó tựa hồ như không giết được chúng tôi thì quyết không bỏ cuộc, vậy nên lúc này, chúng tôi vẫn phải tiếp tục bỏ trốn.
Đúng vào lúc ấy, lại một tiếng nổ lớn nữa vang lên, cơn chấn động xuất hiện ngay sau đó rõ ràng còn mạnh hơn lần trước nhiều. Tôi cảm thấy toàn bộ hàng đá đều đang rung lắc, thế rồi hai chân đột nhiên mất trọng lực, cứ thế ngã nhoài xuống đất, mà tình cảnh của Vương Tiên Dao với Tôn Kim Nguyên lúc này chẳng tốt hơn tôi là bao. Có điều Tôn Kim Nguyên từ đầu chí cuối đều không buông anh gầy xuống, ngay cả lúc bò dưới đất cũng vẫn để anh ta nằm rạp trên lưng, bởi cậu ta biết rõ, anh gầy lúc này đã hôn mê bất tỉnh, không biết né tránh, một khi bị bỏ lại, anh ta nhất định sẽ bị những khối thạch nhũ từ trên cao rơi xuống đập bẹp thành một đống tương thịt.
Vốn ngỡ cơn rung lắc trong hang đá sẽ chỉ kéo dài trong vòng mười phút, nào ngờ mãi mười phút sau, nó vẫn chẳng có dấu hiệu dừng lại, hơn nữa còn càng lúc càng mạnh. Đúng lúc này, Tôn Kim Nguyên chợt cất tiếng hét lên, bảo tôi cẩn thận phía sau. Tôi ngoảnh đầu nhìn, phát hiện có một tảng đá khổng lồ ớ mé bên đang dần dần nghiêng về phía mình, xem ra cái hang này sắp sập xuống đến nơi rồi. Tôi không dám suy nghĩ quá nhiều, vội vàng dốc hết sức lực chạy tới bên cạnh Tôn Kim Nguyên và Vương Tiên Dao.
Tôi vừa định nói với Tôn Kim Nguyên một tiếng cám ơn, bỗng lại thấy Vương Tiên Dao ở bên cạnh chỉ tay vào tôi, lớn tiếng nhắc tôi cẩn thận. Tôi còn chưa kịp hiểu ra là có chuyện gì thì tầm mắt đã trở nên mờ mịt, sau đó lưng tôi bị một thứ gì đó đánh cho một cú thật mạnh, từ trong cổ họng tôi lập tức tràn lên một dòng dịch thể tanh nồng. Cuối cùng, hai mắt tôi trở nên tối sầm, hoàn toàn mất đi tri giác. Nhưng trước lúc hôn mê bất tỉnh, tôi cảm thấy loáng thoáng mình rơi xuống phía dưới, sau đó thì không còn biết gì nữa cả