Kẻ Trộm Mộ
Chương 40 : Núi thây
Ngày đăng: 21:03 20/04/20
Type: Thu Hiền
Nhìn làn ánh sáng dìu dịu do dạ minh châu phát ra, tâm tư tôi mới thoắt đó đã quay trở lại mười lăm năm trước, nhớ tới tình cảnh khi mình, Tôn Kim Nguyên và Vương Tiên Dao lần đầu tiên tới núi Lương Vương. Những chuyện năm đó tới bây giờ vẫn còn hiện rõ ràng trước mắt, như thế vừa mới xảy ra hôm qua thôi vậy, tất thảy đều đã in sâu vào trong ký ức tôi.
Ngày hôm nay, sau mười lăm năm, chúng tôi lại một lần nữa tụ họp, lại một lần nữa tới núi Lương Vương, tất thảy mọi chuyện đều như mộng ảo, rất mực thần kỳ, rất không chân thực, nhưng lúc này đây, tôi quả thực vẫn đang ở trong cái hang này, các vết thương trên người không lúc nào không nhắc nhở tôi những việc ấy đều là sự thật.
Đúng thế, tôi đã rơi xuống khe nứt hình thành khi hang đá kia đổ sụp, sau đó thì nhanh chóng hôn mê bất tỉnh, hoàn toàn mất đi tri giác, mãi đến lúc tỉnh lại mới phát hiện mình đã bị tách rời khỏi đội ngũ. Lúc này, chỉ còn lại một mình tôi trong thế giới lòng đất này, ngoài ra, khi đang tìm kiếm cửa ra, tôi còn gặp phải một con quái thú có vẻ ngoài giống cá sấu, nhưng kích thước thì to hơn cá sấu rất nhiều, cái miệng rộng như chậu máu của nó một khi há ra thì hoàn toàn có thể nuốt chửng tôi vào bụng. Nhưng hãy còn may, đôi mắt của nó không thể nhìn thấy gì.
Tôi thầm cảm thấy may mắn vì mình đã không rơi thẳng xuống nơi này, bằng không chỉ e tôi sớm đã phải vùi thây trong bụng con quái thú khổng lồ kia, hơn nữa còn chết trong lúc hôn mê bất tỉnh. Ngày sau đến địa phủ, nếu như Diêm Vương hỏi tôi có sao lại chết, chắc tôi đành trả lời là không biết thôi. Nhưng tôi bây giờ vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, con quái thú đó đang nằm ngay bên cạnh cây cột đá mà tôi vừa mới trèo lên. Nó giống như một tay thợ săn vậy, lẳng lặng nằm rạp bên dưới chờ đợi thời cơ, và tôi chính là con mồi trong mắt nó.
Đáng tiếc anh gầy không có ở đây, bằng không dựa vào thân thủ của anh ta, lại cộng them thanh đao cổ chém sắt như bùn kia nữa, tôi tin rằng con quái thú trước mắt không thể gây ra sóng gió gì. Có điều ngẫm lại, khi phá giải pháp lực của tráp pha lê, anh gầy đã bị thương nặng, hơn nữa còn hôn mê bất tỉnh, cho dù lúc này có ở bên cạnh tôi thì chỉ e cũng chẳng giúp gì được, huống hồ thanh đao cổ kia sớm đã bị tôi làm mất từ lúc nào chẳng hay.
Tôi xưa nay chưa từng một mình ở giữa một hang núi tối tăm như thế này, lúc nào bên cạnh tôi cũng đều có bè bạn, nhưng lúc này… Nghĩ đến đây, tôi không kìm được thở dài một tiếng, trong long trào dâng một nỗi bi ai khó tả, thứ tâm trạng ấy khiến tôi dần dần nảy sinh cảm giác tuyệt vọng đối với sinh mệnh.
Bây giờ ngẫm lại, tuy chúng tôi đã lấy được thứ mà mình chẳng thiết tha mong ước, nhưng như thế thì có ích gì đây? Chẳng rõ mọi người đã rơi vào tình cảnh thế nào, chưa biết chừng bọn họ đã bị chôn vùi trong hang đá phía trên, còn tôi mới chính là người may mắn nhất. Nếu thật sự là như vậy, tôi đừng mong có ai khác đến đây cứu mình, tất cả mọi việc chỉ có thể dựa vào bản thân mà thôi. Nhưng dựa vào năng lực của bản thân, liệu tôi có thể rời khỏi thế giới dưới long đất này hay không? Rất hiển nhiên, tôi chẳng có bao nhiêu hy vọng.
Thấy nó không tấn công, tôi đưa mắt ngó quanh bốn phía, hy vọng có thể tìm được một món vũ khí nào đó giữa núi thây này. Đáng tiếc, tại nơi này, tôi chẳng tìm thấy thứ gì có thể dùng được, những viên đá thì đều bị vùi lấp dưới các thi thể, lẽ nào tôi phải dùng các thi thể này để ném về phía con quái thú kia sao?
Con quái thú đột nhiên có hành động, cái đầu ngẩng cao, cứ thế lao thẳng về phía tôi. Nhìn hai hàm răng dài trắng ớn hệt như những chiếc móc sắt trong cái miệng đỏ lòm như chậu máu của nó, tôi bất giác nhủ thầm, nếu phải chết dưới cái miện kia nhất định là một chuyện vô vùng đau khổ, còn chẳng bằng cắn lưới tự vẫn, có điều tôi làm gì có dũng khí để tự vẫn cơ chứ! Lúc này, lòng tôi nóng như lửa đốt, rồi chẳng biết lấy dũng khí từ đâu, cũng có thể là vì đã lâm vào đường cùng rồi nên làm bừa, dùng thi thể ở ngay trước mặt làm vũ khí ném về phía con quái thú.
Con quái thú có thính giác cực tốt, biết có một vật đang bay về phía mình, bèn há to miệng đón lấy, nhai nhồm nhoàm. Tôi nhìn thấy cảnh này thì sợ gần chết, thầm mong con súc sinh này ăn no rồi, không thèm để ý đến tôi nữa.
Dường như nó cảm thấy thi thể đó không đủ tươi ngon, thế là lại quay đầu qua phía tôi, từ trong miệng liên tục phát ra những tiếng “chẹp chẹp”, cứ như đang nhấm nháp lại dư vị của món ăn vừa rồi. Sau khi yên lặng một lát, nó đột nhiên lại nhắm mắt hướng tôi mà tấn công lần nữa. Tôi chỉ cảm thấy có một bóng đen lao vọt tới, tốc độ nhanh vô cùng, trong khi đó, đôi chân tôi lại đang lún giữa các xác chết, dù muốn bỏ chạy cũng chẳng được. Thế là tôi dứt khoát nhắm chặt hai mắt, không phản kháng vô nghĩa nữa, thầm nghĩ bị một con quái thú ăn thịt dù sao cũng tốt hơn là bị một đàn quái thú xé xác ra ăn.
Nhưng đúng vào khoảnh khắc tôi cho rằng mình chết chắc, trước mắt chợt bừng lên ánh sáng chói lòa, dường như có một luồng sáng rất mạnh chiếu thẳng lên người tôi. Tôi vô thức mở mắt ra xem có chuyện gì, bất ngờ phát hiện chẳng rõ tự bao giờ, chiếc tráp pha lê vốn được quấn chặt vào cánh tay trái của tôi đã tự động mở nắp, từ bên trong đang chiếu ra những tia sáng cực kỳ chói mắt.
Dưới sự chiếu rọi của thứ ánh sáng màu trắng đờ, con quái thú kia dường như gặp phải một thứ cực kỳ đáng sợ, lập tức quay đầu bỏ trốn, chẳng bao lâu sau đã cuống tới bên dưới núi thây rồi biến mất giữa bóng tối. Lúc này, những tia sáng màu trắng mãnh liệt do viên dạ minh châu trong tráp pha lê chiếu ra mới dần dần trở nên ảm đạm, cuối cùng khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Cúi đầu nhìn xuống, tôi phát hiện toàn thân mình đã đầm đìa mồ hôi, rồi lại thở dốc một hồi, cuối cùng cứ thế đổ gục xuống, chẳng buồn quan tâm dưới chân mình là những gì. Tôi ngàn vạn lần không ngờ được rằng khi mình sắp chết lại được món thần khí này cứu giúp, trong lòng trào lên một nỗi vui mừng khó tả, đồng thời cảm thấy may mắn vì có thể sống sót sau kiếp nạn. Dù gì đi chăng nữa, cái mạng nhỏ này của tôi tạm thời giữ được rồi.