Kẻ Trộm Mộ
Chương 49 : Oan gia ngõ hẹp
Ngày đăng: 21:03 20/04/20
Type: trthuy
Bất tri bất giác chúng tôi đã nghỉ ngơi được hơn nửa tiếng đồng hồ, mọi người thương lượng với nhau một lát, sau đó chuẩn bị tìm kiếm cửa ra.
Đúng lúc này, Vương Tiên Dao vốn có tâm tư tinh tế bỗng lộ vẻ nghi hoặc, sau đó liền nhìn gian phòng đá này mà không ngừng lẩm bẩm gì đó, nhưng giọng cô nàng rất nhỏ, chúng tôi không thể nghe rõ, vừa định hỏi xem cô nàng có phải đã phát hiện ra điều gì kỳ quái không thì chợt thấy cô nàng đi tới một góc của gian phòng, hình như là đang tìm kiếm thứ gì đó.
Chúng tôi vốn ngỡ Vương Tiên Dao cũng giống như mình, đang tìm kiếm cửa ra, nhưng lại chợt nghe cô nàng hét to một tiếng, trong tiếng hét ngợp đầy vẻ kinh ngạc, có lẽ là đã phát hiện ra điều gì đó, thế là chúng tôi lập tức chạy lại.
Vương Tiên Dao chỉ tay vào một góc tường, nói với chúng tôi bằng giọng kinh ngạc: “Mọi người mau nhìn kìa!”
Chúng tôi nhìn theo hướng chỉ của Vương Tiên Dao, úi chao, đúng là lạ thật, ở đó có một bộ xương khô. Bởi lẽ bộ xương khô này cũng có màu trắng như đá cẩm thạch trắng, vậy nên khi mới vào đây chúng tôi không hề phát hiện ra.
Bộ xương trắng đó tựa người vào tường, hai tay đặt ngang bên hông, bộ quần áo màu đen trên người sớm đã bạc màu và mục nát, biến thành những sợi vải vụn, tôi nghĩ người này có lẽ đã chết trong gian phòng đá này từ rất lâu rồi. Ngoài ra, bên cạnh thi thể không thể tìm thấy bất kỳ thứ gì khác nữa.
Lúc này, Tôn Kim Nguyên giống như đã trúng tà vậy, bắt đầu ngó nghiêng xung quanh quan sát mọi thứ, sau đó liền kích động cười vang, nói với chúng tôi: “Ha ha, chúng ta được cứu rồi, đúng là trong chốn mênh mang tự có ý trời!”
Vương Tiên Dao mừng rỡ hỏi Tôn Kim Nguyên: “Cậu cũng nhớ ra rồi đúng không?”
Anh gầy vừa nhìn đã biết là loại cao thủ từng kinh qua nhiều trận mạc, lúc này hai mắt đều bừng lên những tia sát khí, cứ mỗi đao chém xuống là lại có một tên binh sĩ đổ gục. Cứ như vậy, chỉ sau chừng năm phút, mười mấy tên binh sĩ đó đã bị anh gầy dùng thanh đao cổ sắc bén kia giải quyết hết. Nhưng chúng tôi cũng phải trả giá, đó là cánh tay Vương Tiên Dao bị chém trúng một đao. Chẳng rõ nhát đao ấy sâu đến cỡ nào, chỉ thấy cánh tay cô nàng lúc này đã thấm đẫm máu tươi, không biết là có thể cầm cự thêm được không nữa.
Tôn Kim Nguyên nhìn thấy rất rõ ràng tình trạng của Vương Tiên Dao, tuy ngoài mặt cậu ta không nói gì, nhưng tôi biết rõ, lúc này trái tim cậu ta nhất định là đang nhỏ máu.
Anh gầy vốn có tạo nghệ rất cao trong công phu điểm huyệt, thấy vết thương của Vương Tiên Dao không đơn giản thì lập tức bước tới, đưa hai ngón tay ra điểm vào các huyệt đạo xung quanh vết thương của Vương Tiên Dao, tạm thời cầm máu, sau đó kêu Tôn Kim Nguyên giúp đỡ băng bó cho cô nàng.
Cùng lúc ấy, Nguyên Lương Vương giận dữ quát to một tiếng, rút thanh đao của mình ra. Thanh đao này bóng loáng sáng lòa, vừa nhìn đã biết là loại đao sắc bén, có lẽ không thua kém gì thanh đao cổ trong tay anh gầy.
Anh gầy thấy Nguyên Lương Vương chuẩn bị đích thân ra tay thì bước lên trước một bước, đứng chắn trước mặt chúng tôi, sau đó trầm giọng nói: “Lần này các cô cậu không cần xen vào nữa. Nguyên Lương Vương là hạng nhân vật ghê gớm, các cô cậu đối đầu với hắn chẳng khác nào đi nộp mạng.”
Lời của anh gầy không sai chút nào, Nguyên Lương Vương vốn xuất thân võ tướng, cả đời giết người vô số, thủ đoạn tất nhiên phi phàm. Nếu nói anh gầy so với đám binh sĩ kia giống như là người lớn so với trẻ con, vậy thì Nguyên Lương Vương so với ba người chúng tôi chẳng khác nào một tay tráng niên so với ba đứa hài nhi còn nằm trong tã lót. Cho nên lần này, chúng tôi thật sự phải nghe lời anh gầy, tuyệt đối không được hành sự lỗ mãng.
Trong mắt chúng tôi, anh gầy là một vị cao nhân ngoài cõi tục ở thế kỉ 21, còn Nguyên Lương Vương thì sao? Dù ở thời cổ đại, hắn chắc cũng có thể tính là một viên mãnh tướng, bây giờ anh gầy và hắn có vũ khí tương đương nhau, liệu trong trận chiến này, ai mới là người chiến thắng cuối cùng đây?
Thấy hai nhân vật nguy hiểm chuẩn bị liều mạng, gã quân sư kia tỏ ra rất tự giác, lập tức tránh qua một bên, không hề có ý tham chiến. Có điều để đề phòng bất trắc, tôi thấy Tôn Kim Nguyên đã giúp Vương Tiên Dao băng bó xong, bèn nháy mắt ra hiệu cho cậu ta một cái. Tôn Kim Nguyên hiểu ý, liền cùng tôi bước lên trước mấy bước, cẩn thận đề phòng gã quân sư kia