Kẻ Trộm Mộ
Chương 50 : Trận chiến cuối cùng
Ngày đăng: 21:03 20/04/20
Type: Hasuko
Lúc này, khí thế của anh gầy và Nguyên Lương Vương đều dâng lên tới mức cao nhất, bọn họ trừng mắt nhìn nhau, đều hận không thể lập tức lấy đi tính mạng của đối phương.
Nguyên Lương Vương bước lên trước một bước, cặp mắt lạnh lùng nhìn lướt qua mỗi người đang có mặt khiến người ta nảy sinh cảm giác không rét mà run. Thế rồi hắn hừ lạnh một tiếng, xông về phía anh gầy chém mạnh một đao, tốc độ cực kỳ nhanh, khí lực ắt hẳn cũng không kém.
Anh gầy không chút hoang mang, lập tức nhích chân lách người qua bên cạnh, dễ dàng tránh được nhát chém này của Nguyên Lương Vương. Nguyên Lương Vương thấy mới chiêu đầu đã hụt thì làm sao cam tâm được, lúc thu đao về lại thừa thế chém ngang ra một nhát về phía bụng của anh gầy, hơn nữa nhát đao nhanh hơn hẳn so với nhát trước, không cho người ta cơ hội né tránh.
Trong cơn nguy cấp, anh gầy nghiêng người đưa đao lên bên hông, vừa hay chặn được nhát đao kia của Nguyên Lương Vương. Một tiếng “keng” vang lên, hai thanh bảo đao va vào nhau tóe lửa.
Nguyên Lương Vương khí lực cực lớn, anh gầy tuy đã chặn được nhát đao này nhưng vẫn phải lùi về phía sau mấy bước mới đứng vững được.
Tôi có thể nhìn thấy rõ ràng bàn tay phải cầm đao của anh gầy đang hơi run rẩy, sắc mặt thì dần trở nên tái xanh, cặp mắt sắc bén thì nhìn chằm chằm vào Nguyên Lương Vương, đề phòng hắn đột nhiên tấn công lần nữa.
Anh gầy tự biết khí lực của mình không thể nào so sánh với Nguyên Lương Vương, liền thay đổi sách lược chiến đấu. Anh ta đưa thanh đao trong tay lên, dựa vào thân thủ bất phàm của mình mà đột ngột ra đòn về phía Nguyên Lương Vương, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta khó có thể tưởng tượng nổi. Chỉ nghe những tiếng vũ khí va vào nhau vang lên không ngớt, sau đó anh gầy phải lùi về chỗ cũ, còn Nguyên Lương Vương thì vẫn đứng im, căn bản chưa hề di chuyển chút nào.
Những chiêu thức vừa rồi của anh gầy thực sự quá nhanh, mấy người chúng tôi không thể nhìn rõ anh ta đã xuất chiêu thế nào, có điều dựa vào số lần vũ khí va vào nhau, có lẽ hai người bọn họ ít nhất cũng đã giao phong mười mấy lần rồi.
Nguyên Lương Vương nhìn anh gầy bằng ánh mắt xem thường, từ một tay cầm đao đổi thành hai tay, chậm rãi đưa tay lên quá đỉnh đầu, rồi toàn thân đột nhiên run rẩy, vung đao chém mạnh về phía anh gầy. Không khó để có thể nhìn ra, lần này Nguyên Lương Vương dùng khí lực mạnh hơn trước đó rất nhiều, có lẽ hắn muốn dùng khí lực của bản thân để khiến anh gầy khuất phục.
Nhìn vào cánh cửa khổng lồ đó, anh gầy lộ vẻ nghi hoặc, lẩm bẩm: “Lẽ nào cửa tử đã được mở ra rồi sao?”
Tôi bất giác thầm nghĩ, gã Nguyên Lương Vương này đúng là tàn độc, đi đóng cửa ra lại, sau đó mở ra một con đường chết để chúng tôi đi vào. Nhưng hắn đã nhằm, chúng tôi sẽ không bao giờ trúng kế của hắn, bởi lẽ nơi này hãy còn đường khác để thoát ra ngoài, chính là cửa hang ở phía trên đỉnh đầu chúng tôi. Nếu Nguyên Lương Vương mà biết được việc này, có lẽ sẽ lập tức ngất lịm ngay tại chỗ.
Trong khi chúng tôi còn đang cười thầm, mười mấy thứ gì đó trông giống như là xúc tu đột nhiên vươn ra từ phía bên trong cái cửa đen ngòm kia. Những cái xúc tu đó thực sự to lớn vô cùng, thậm chí còn to hơn cả chân người, chúng chỉ khẽ đưa qua một cái mà Nguyên Lương Vương vốn đứng ngay cạnh cửa đã bị quấn chặt lấy, sau đó thì bị lôi tuột đi, chẳng có chút phản kháng nào.
Từ phía sau cái cửa đó vọng ra những tiếng kêu thảm thiết tột cùng của Nguyên Lương Vương khiến chúng tôi không kìm được phải rùng mình. Anh gầy vô cùng kinh hãi, kêu chúng tôi mau lùi lại phía sau. Tôn Kim Nguyên sợ đến nổi răng va vào nhau lập cập, ngay đến giọng nói cũng trở nên lắp bắp, hơn nữa còn ngợp đầy vẻ sợ hãi: “Những… những cái xúc tu đó… là thứ gì vậy?”
Tôi dám khẳng định, trong số bốn người chúng tôi, chưa có ai từng nhìn thấy cái xúc tu nào to như thế, hoặc có thể nói là ngay đến nghe cũng chưa từng nghe thấy. Vừa rồi tôi nhìn rất kĩ, thấy trên bề mặt những cái xúc tu đó có rất nhiều đường vân hình tròn, hơn nữa bên trên còn đầy dịch nhầy màu xanh sẫm, thoạt trông cứ như là giun đất vậy.
Anh gầy nói: “Chẳng biết đó là loại quái thú gì nữa, có điều tôi dám khẳng định, kích thước của nó nhất định là vô cùng to lớn, một khi nó chui ra ngoài, chúng ta đừng hòng sống sót được.”
“Nói đúng lắm, vậy chúng ta mau trốn đi thôi!” Tôn Kim Nguyên nói xong liền lập tức chạy tới chỗ cửa hang trên đỉnh đầu, sau đó nôn nóng vẫy tay gọi chúng tôi, nói tiếp: “Tất cả lại đây giúp một tay đi, chúng ta phải nhanh chóng trèo lên trên, nếu còn chần chừ thì e rằng sẽ hỏng mất.”
Chúng tôi lập tức hiểu ý, vội vàng chạy tới bên cạnh cậu ta. Anh gầy bảo Tôn Kim Nguyên cứ đứng tấn ở đó là được rồi. Tôn Kim Nguyên tuy không hiểu ý anh gầy lắm nhưng vẫn làm theo. Anh gầy nói: “Tôi cần mượn lực từ đùi cậu, cậu nhớ đứng vững vào đấy!”
Chúng tôi lập tức hiểu ý của anh gầy, anh ta muốn tìm một chỗ để mượn lực, sau đó đạp chân vào đó mà nhảy lên trên. Với trình độ nhảy cao của anh gầy thì sau khi nhảy lên hoàn toàn có thể bám vào mép của cái hang tổ chim kia, như thế chúng tôi cũng đỡ phải chồng người lên nhau, hơn nữa tốc độ so ra còn nhanh hơn rất nhiều.