Khác Thủ Tiên Quy

Chương 108 : Cô gia quả nhân 2

Ngày đăng: 09:44 18/04/20


An Thịnh cho rằng thiếu niên đó sẽ cùng nhị hoàng tử đi vào, nhưng y không có. Y dừng lại ở cửa Thái Cực điện.



“Đệ đợi huynh.” Phương Khác nói, mắt hơi rũ xuống nhìn con đường lát đá xanh kéo dài giữa cửa Thái Cực cung đến Thái Cực điện.



Diệp Vu Thời nhẹ gật đầu, gương mặt luôn mang nụ cười lúc này không có bất cứ biểu cảm gì, chỉ có lạnh nhạt.



Phương Khác nhìn Diệp Vu Thời bước vào Thái Cực điện. Diệp Vu Thời bước rất chậm lại rất nhẹ, dưới ánh mặt trời gần chính ngọ, bộ bạch y trở nên cực kỳ chói mắt. Trừ giày ra, một thân thuần màu trắng. Từ sau khi đến phàm giới, Diệp Vu Thời rất bình tĩnh, bình tĩnh như một hồ nước sâu. Nhưng ngoài mặt càng bình tĩnh thì nội tâm càng dậy sóng.



Y trầm mặc, trầm mặc như một con rối không giỏi nói chuyện. Vì y không biết bắt đầu nói từ đâu, y cảm thấy có chút hổ thẹn. Vì y không cách nào thấu hiểu được. Trước khi đến tu tiên giới, y vẫn là một thằng nhóc, chưa từng trải qua sinh ly tử biệt, y cũng không biết thù hận là gì.



Y kém hơn Diệp Vu Thời rất nhiều, quá nhỏ yếu, quá yếu nhược.



Cho nên Diệp Vu Thời luôn nói đệ quá yếu, sẽ chết.



Ban đầu Diệp Vu Thời bảo y tu kiếm, vì thế y cầm kiếm lên, bước trên con đường tu tiên. Lúc đầu chỉ là vì không chết, sau lại là vì không trở thành liên lụy, kế đó mới thấy bản thân có lẽ làm được gì đó, làm được nhiều hơn.



Vì thế y bắt đầu suy nghĩ, cho dù rất ngây thơ.



Năm đó lúc Ti Lan bước trên con đường báo thù… tuy y không hiểu cái gì là thù hận, tuy y biết có lẽ Ti Lan sẽ trầm luân trong thù hận, nhưng y sẽ không ngu xuẩn muốn đối phương từ bỏ thù hận. Vì nếu có thể buông thù hận xuống, vậy thì đó không phải là thù hận. Cho dù y có thể làm được chỉ là ủng hộ nàng.



Lúc Diệp Vu Thời báo thù, y ở xa lặng lẽ nhìn, nhìn Âm gia diệt vong, chết rất nhiều người. Hôm qua y đi cùng Diệp Vu Thời, trên kiếm của y đã dính máu báo thù.



Nhưng y rất hổ thẹn, y không cách nào thấu hiểu được, thậm chí cả liên tưởng cũng không thể, cảnh máu tanh Diệp Vu Thời thấy lúc nhỏ, y không thấy được.
Đông Phương Nguyên Bốc không ngồi trên long ỷ tại đại điện, mà đứng ngay giữa đại điện lót đá cẩm thạch lạnh lẽo. Sau lưng ông là Đao Tam Thiên.



Diệp Vu Thời bước vào đại điện, Đông Phương Nguyên Bốc vẫy tay với Đao Tam Thiên. Đao Tam Thiên liền lui xuống.



“Ngu xuẩn.” Đông Phương Nguyên Bốc nhìn Diệp Vu Thời nói. Trong mắt vị đế vương này, hành vi cuồng vọng không thông qua đại não tùy tiện xông vào hoàng cung của Diệp Vu Thời chính là ngu xuẩn.



“Nhìn thì rất ngốc.” Diệp Vu Thời nhẹ chau mày nói.



“Vẫn chỉ là kỳ kim đan ngươi đã trở về rồi. Một mình đến thành Phụng Nguyên khác nào chịu chết, nếu không nhờ có lão lục thì ngươi đã trở thành trò cười rồi.” Đông Phương Nguyên Bốc nói.



Diệp Vu Thời nhìn Đông Phương Nguyên Bốc một thân hoàng bào. Hắn cài người bên cạnh Đông Phương Nguyên Bốc, Đông Phương Nguyên Bốc đương nhiên cũng cài người bên cạnh hắn. Hắn có thể cài người vào, là vì Đông Phương Nguyên Bốc muốn để hắn cài vào.



“Ta nhất định phải về. Vì ta sợ nếu ta còn không về, những thù nhân đó sẽ chết trước. Nếu bọn họ không phải chết trong tay ta vậy thì chẳng còn ý nghĩa gì.” Diệp Vu Thời nói.



Nếu hắn không về, hắn không tin Đông Phương Nguyên Bốc sẽ không ra tay với những người đó, đối với Đông Phương Nguyên Bốc mà nói, những người đó sớm đã trở thành cái đinh trong mắt ông.



“Hoàng hậu chết rồi sao?” Đông Phương Nguyên Bốc đầu tiên là gật đầu, hiển nhiên đã tiếp nhận cách nói của Diệp Vu Thời, sau lại hỏi.



“Ta không giết ả.” Diệp Vu Thời nói.



“Ngu xuẩn cực điểm. Ngươi không phải định nói với trẫm ngươi muốn khiến ả sống không bằng chết chứ? Sống không bằng chết không có ý nghĩa gì. Bất luận là thù nhân hay địch nhân, ngươi không thể để ả sống không bằng chết, ngươi chỉ có thể để ả chết. Vì chỉ có người chết mới an toàn.” Đông Phương Nguyên Bốc nhíu mày.