Khác Thủ Tiên Quy

Chương 109 : Cô gia quả nhân 3

Ngày đăng: 09:44 18/04/20


Diệp Vu Thời nhìn thẳng vào Đông Phương Nguyên Bốc. Vị đế vương này hai mày như kiếm, mắt sâu như mực, nhưng nếp nhăn ở khóe mắt đã nói rõ ông không còn trẻ. Tuy không phải tu tiên giả, nhưng lại có khí thế mà rất nhiều tu tiên giả cũng không thể sánh bằng.



“Đa tạ hoàng thượng chỉ điểm.” Diệp Vu Thời nhếch môi, hàm ý chế giễu trong nụ cười khiến Đông Phương Nguyên Bốc híp mắt lại.



“Dạy không thành là lỗi của người làm cha.”



“Sự giáo dục của ngài ta gánh không nổi.” Diệp Vu Thời lắc đầu.



Đông Phương Nguyên Bốc nhìn vào mắt Diệp Vu Thời nói: “Ngươi đang chỉ trích cô?”



Diệp Vu Thời không nhường nửa phần: “Không dám.”



“Đây là thái độ không dám của ngươi sao?” Đông Phương Nguyên Bốc hừ lạnh một tiếng.



Đông Phương Nguyên Bốc nhìn diện mạo khá tương tự mình của Diệp Vu Thời, ánh mắt sắc bén hơi dịu đi. Trong nhiều hoàng tử như thế, xem ra chỉ có lão nhị và lão tam giống ông nhất.



“Lão tam đã nói chuyện với ngươi rồi, ngươi suy nghĩ thế nào?”



Diệp Vu Thời mím môi, quả nhiên chuyện của Đông Phương Vu Mộc không giấu được ông.



“Ngài đang bức hắn đi chết.”



Nghe câu này, Đông Phương Nguyên Bốc híp mắt lại.



Đao Tam Thiên nghe đối thoại truyền tới từ đại điện, đến chỗ này, khí thế đột nhiên phóng ra, nhắm vào Diệp Vu Thời.



Diệp Vu Thời lại như không hề cảm giác, như thể uy áp của tu sĩ nguyên anh này không hề tồn tại, hắn chậm rãi cười.




Sắc mặt An Thịnh cứng đờ, nhìn Diệp Vu Thời chậm rãi bước ra, sau đó bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn quét tới, vậy mà sinh ra mấy phần hàn ý.



Sau đó là một tiếng kinh hô, tất cả cấm vệ quân lộ vẻ kinh hãi nhìn tay cầm cờ của An thống lĩnh, bị chặt thẳng từ vai.



Diệp Vu Thời cầm kiếm Tam của Phương Khác, đứng cách An Thịnh ba bước, không một ai dám động.



Phương Khác bước từng bước lại gần Diệp Vu Thời, mấy cấm vệ quân đó vô thức lùi ra sau. Bất luận là Phương Khác lấy một địch trăm, hay thân ảnh như quỷ mị của Diệp Vu Thời đều khiến họ cảm thấy hàn ý tỏa ra từ đáy lòng.



Diệp Vu Thời nhìn Phương Khác, duỗi tay.



Phương Khác rất tự nhiên đưa tay cho Diệp Vu Thời, hai người ngự kiếm bay lên, hoàn toàn không bận tâm mũi tên đang nhắm vào họ.



Mà trên trăm cấm vệ quân cũng kinh hoàng sợ hãi ngẩng đầu nhìn hai người, mười hai tu sĩ trúc cơ do dự nhìn An Thịnh, không biết có cần xuất thủ nữa hay không.



“Để bọn họ đi.” An Thịnh cắn răng, nhặt cánh tay dưới đất lên, sau đó quỳ đối diện Thái Cực điện. Đối phó Phương Khác là hành động tự ý của hắn, hắn vốn cho rằng thánh thượng sẽ lưu nhị hoàng tử lại. Chưa từng nghĩ, thánh thượng lại để nhị hoàng tử đi như thế.



Phương Khác cảm thấy lực đạo từ tay Diệp Vu Thời truyền đến, rất đau.



“Ông ta giết thân tộc của ta, ban chết cho mẫu phi ta. Ông ta nói là bất đắc dĩ, ta không tin.”



“Ông ta nói ông ta là vì mạng của mười vạn lưu dân, ta không tin.”



“Ông ta nói ông ta còn có thể ngồi trên hoàng vị mười mấy năm, ta không tin.”



“Có Đao Tam Thiên ở đó, huynh không giết được ông ta. Vì không để phàm giới lại rối ren, huynh không thể giết ông ta. Trưởng lão trong môn phái đã đến rồi, huynh không thể giết ông ta. Quan trọng nhất là, huynh sẽ không thí phụ.” Phương Khác cũng nắm chặt tay Diệp Vu Thời.