Khác Thủ Tiên Quy

Chương 153 : Có qua không có lại 2

Ngày đăng: 09:45 18/04/20


Mà Phương Khác thì chỉ một tay cầm đũa, tùy ý chọn chọn lựa lựa trong mâm làm như không nghe thấy.



“Phương đại nhân, thống soái đang nói chuyện với ngươi đó.” La Phó ngồi bên trái Phương Khác nhịn không được nhắc nhở một câu.



Lúc này Phương Khác mới như vừa phản ứng lại, nhưng chỉ không nhanh không chậm đặt đũa xuống sau đó tiện tay lấy khăn lụa trên bàn chùi tay.



Diệp Vu Thời dời mắt khỏi Phương Khác, cúi đầu nhấp môi uống trà, khóe môi nhẹ cong lên khó thấy được. Hộ Lạc ngồi phía dưới Diệp Vu Thời đúng lúc thấy được nụ cười này, không khỏi trợn trắng mắt. Lại nhìn sang cử chỉ rõ ràng khác thường của Phương Khác, có chút khó hiểu. Tình huống này… chẳng lẽ thật sự như tiểu tử La Tất nói, Phương Khác ghen? Cho nên phát tiết bất mãn hay sao?



Hách Liên Đồng nhìn bầu không khí đột nhiên căng thẳng, cũng cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn nhịn không được đặt đũa xuống. Có chút bất an nhích lại gần Vương Lạc Dương hỏi: “Sao ta lại thấy biểu… Phương sư thúc hôm nay khá giống hôm đó?”



“Hôm nào?”



“Còn có thể là hôm nào? Chính là đêm Tạ An chết đó…” Hách Liên Đồng quay đầu nhìn Vương Lạc Dương, lại không khỏi sửng sốt – Vương Lạc Dương ngồi rất nghiêm chỉnh, nhưng tay thì đang ấn lên bội kiếm ở eo.



Mà bên kia Phương Khác đã chậm rãi đứng lên cười. Xem đi, y không gây sự, chuyện cũng tự chọc tới. Con ngươi y thật ra rất biết nhịn, nhưng lúc có thể không nhịn, y tự nhiên sẽ không nhịn – lại đâu phải ninja rùa gì. (Nhịn: hán việt là ‘nhẫn’, ‘nhẫn giả’ là ninja)



Phương Khác nhếch môi cười nhạt, nụ cười cực nội liễm thể hiện bộ dạng mang mấy phần áy náy và xấu hổ.



Những người khác vừa thấy nụ cười của Phương Khác thì thi nhau thở ra. Cho dù bọn họ không hiểu vừa rồi tại sao lại cảm thấy bữa tiệc trở nên áp lực.



Chỉ có Tất Thập Tứ nhướng mắt hoa đào lên, đáy mắt vụt qua không vui.



Tên tùy tùng đứng sau Tất Thập Tứ, cũng chính là kẻ ra uy với Phương Khác hôm nay. Hắn nhìn biểu tình của Tất Thập Tứ, thấy Phương Khác đang định mở miệng nói vội lớn tiếng giành trước: “Phương đại nhân là đệ tử nhập môn duy nhất của chưởng môn, hôm nay ung dung đến muộn mặt lộ không vui phải chăng chê Tả Thần Sách Doanh chúng tôi khoản đãi không chu toàn?”



Phương Khác tựa như sửng sốt, sau đó rất tốt tính nhìn Tất Thập Tứ cười mỉm nói: “Sao dám sao dám. Tả Thần Sách Doanh sơ suất với ta, lời này nghe từ đâu ra thế? Vừa rồi tại hạ chẳng qua là có chút chuyện làm lỡ một tí mới đến trễ thôi.”



Phương Khác sảng khoái tự phạt ba ly, tay phải cầm ly rượu rỗng mỉm cười với Tất Thập Tứ.




Chỉ thấy mặt đất lập tức nứt ra, sụp xuống. Bàn trước mặt Phương Khác cũng rắc một tiếng nứt ra.



“Mau ứng chiến đi chứ!” Hách Liên Đồng nóng ruột nói, âm thanh không lớn không nhỏ, nhưng đủ cho tất cả mọi người đều nghe thấy.



Phương Khác tựa hồ nhìn Hách Liên Đồng một cái rồi mỉm cười nói với người đó: “Xin lỗi, hôm nay ta có chỗ không tiện, không bằng hôm khác lại đấu?”



Doanh trướng lập tức xôn xao!



Hách Liên Đồng chấn động nhìn Phương Khác, miệng không khép lại được. Vương Lạc Dương siết tay thành quyền, thất vọng cực điểm. Nó gần như muốn đứng lên nói gì đó, dù sao phụ thân nó là chủ một phong, nếu nói Phương Khác bị thương hôm nay không tiện ứng chiến, những người khác cũng nên cho chút mặt mũi.



Nhưng, mặt mũi là tự mình tranh chứ sao có thể dựa vào người khác cho!



Tu sĩ khôi ngô kia nhất thời chưa kịp phản ứng, cũng rất chấn động nhìn Phương Khác, sau đó lộ vẻ chán ghét nhổ nước bọt xuống đất: “Đồ nhát cáy. Phi, không biết loại người như ngươi dựa vào gì làm đệ tử chưởng môn.”



Nói xong tu sĩ đó quay người đi, ngay cả nhìn Phương Khác một cái cũng như sợ làm bẩn mắt mình.



Mà Tất Thập Tứ thì lạnh lùng cười chế nhạo, mắt rũ xuống mất hứng đảo ly rượu trong tay nói: “Nếu đã thế, Phương sư đệ cứ an tâm ở Tả Thần Sách Doanh đi. Linh tửu hôm nay không tồi, ngươi phải nếm thử đó.” Nói xong Tất Thập Tứ không nhìn Phương Khác nữa, quay sang nhìn Diệp Vu Thời.



Sau hôm nay Phương Khác đã xong rồi, lúc trước danh tiếng của y vang vọng bao nhiêu, sau hôm nay danh tiếng của y sẽ thối bấy nhiêu, hơn nữa thối không thể ngửi. Từ phái Côn Luân đến cả đại lục Cửu Châu này y sẽ vĩnh viễn không có ngày xuất đầu, không ai xem trọng một nhược phu.



“Tất thống lĩnh, lời muốn nói ngươi đã nói xong hết chưa?” Phương Khác tựa hồ không thấy được ánh mắt khinh bỉ của những người ở đây, tươi cười nói với Tất Thập Tứ.



Tất Thập Tứ nhíu mày, mất kiên nhẫn nói: “Đã nói xong rồi.” Hắn không còn kiên nhẫn lãng phí thời gian với một người như vậy nữa. Hắn quả thật phải hoài nghi Trí Tiêu liệu có thật sự đã già đi như diện mạo của ông hay không.



Phương Khác vẫn cười, mắt cong cong, tùy tiện ném ly không trong tay xuống, nói: “Nếu ngươi đã nói xong mấy lời nhảm nhí, tiếp theo cứ nghe ta nói vậy.”