Khác Thủ Tiên Quy

Chương 154 : Tức phi lễ

Ngày đăng: 09:45 18/04/20


(Tên chương 152,153 nối liền với tên chương 154 thành câu: Có qua không có lại tức phi lễ.)



Kèm với tiếng ly rượu vỡ, rèm doanh trướng được vén ra, mấy đội tu sĩ nối đuôi đi vào, mấy tu sĩ đứng bên ngoài còn chưa kịp phản ứng, đã bị gác kiếm lên cổ tha ra ngoài.



Nửa bên này doanh trướng chỉ trong thoáng chốc đã được dọn sạch sẽ. Một hàng nhân binh phân làm hai lộ như quỷ mị bao vây cả doanh trướng. Hàng người còn lại lấy doanh trướng làm điểm tản ra thành hình quạt, cung nỏ trong tay nhắm vào Tất Thập Tứ.



Nhanh chóng như vậy, ngang ngược như vậy.



Mọi người tại đây dù sao đều thân kinh bách chiến, ngay khi rèm doanh trướng bị vén lên đã phàn ứng lại rút pháp bảo ra, có người án binh bất động, có người đã tụ lại một chỗ. Đương nhiên cũng có một vài người chưa hoàn hồn trước tình trạng này, trên mặt vẫn là nụ cười trong tay vẫn cầm ly rượu nhưng tiếng cười thì tắc ở cổ họng.



Phản ứng nhanh nhất vẫn là người bên Diệp Vu Thời, người vốn ngồi tham dự không biết từ lúc nào đã tụ lại phía trước Diệp Vu Thời. Bảo vệ Diệp Vu Thời nghiêm cẩn, ám nỏ giấu trong tay áo nhắm thẳng vào Phương Khác. Diệp Vu Thời đưa tay ấn lại thanh kiếm của Hộ Lạc, trên mặt không lộ ra chút cảm xúc nào. Chỉ đưa tay ra, làm một thủ thế. Thoáng cái, tất cả tu sĩ đều rũ tay xuống, ám nỏ nhắm vào Phương Khác cũng chỉ hướng mặt đất.



Tất Thập Tứ chậm rãi đứng lên, mặt trầm như nước, hắn lạnh lùng nhìn Phương Khác, hắn bị kẻ này lừa. Bị người lừa ngay trong quân của hắn, trong quân trướng của hắn.



Phương Khác nhếch môi mỉm cười, nụ cười cực nội liễm mang theo mấy phần áy náy và xấu hổ như trước đó, chỉ là hiện tại lại khiến sắc mặt Tất Thập Tứ càng thêm khó coi.



“Các vị xin chớ manh động.” Phương Khác không nhanh không chậm mở miệng, vén y bào nhảy qua cái bàn đã ngã dưới đất, đi đến giữa doanh trướng: “Duy Pháp đường bắt người, kẻ không liên quan tránh ra.”



Phương Khác đảo mắt nhìn doanh trướng một vòng, y còn phải cảm tạ bữa tiệc Tất Thập Tứ tổ chức hôm nay. Nếu không phải vậy, những tâm phúc của Tất Thập Tứ sao lại tề tụ hết ở đây?



Lúc này mọi người mới nhìn trên thắt lưng tốp người lao vào quả nhiên thắt dây lưng màu vàng.



“Hử? Ta vậy mà không biết Duy Pháp đường còn có thể đến Tả Thần Sách Doanh của ta tùy ý bắt người đó? Không biết Phương đại nhân muốn bắt…” Tất Thập Tứ cười lạnh một tiếng, sắc mặt đã hồi phục bình thường.



Nhưng ai ngờ hắn còn chưa nói xong, Phương Khác đã nhẹ nâng tay trái lên, lòng bàn ta hướng tới trước làm một thủ thế yên lặng.


Đợi lúc Tất Thập Tứ đi ngang người y, Phương Khác nhàn nhạt nói: “Có qua không có lại tức phi lễ, có qua có lại mới là chính đạo, ngươi nói phải không?”



Ngô Thất cong lưng đi sau cùng, đợi lúc đến trước mặt Phương Khác thì dừng lại hỏi: “Ngươi làm sao biết tên Bành Ích đó gặp người chỉ nói giết ta đi?”



Phương Khác sửng sốt, ho một cái thanh giọng: “Ta nói bừa mà.”



Trên gương mặt vàng vọt của Ngô Thất xuất hiện nụ cười quái dị, hơi chắp tay rồi đi.



Đến lúc này, tất cả đã hạ màn. Một cuộc chiến đoạt quyền nên thanh thế to lớn, thế mà lại bắt đầu bằng một dạng hí kịch, kết thúc cũng theo hí kịch. Mà tất cả phát sinh quá nhanh quá nhanh, nhanh đến mức người ta khó mà tin nổi.



“Phương sư thúc!” Các đệ tử đời ba mươi bảy vốn được Chu Lập Đức bảo vệ đứng một bên doanh trướng cùng ào tới, mắt sáng long lanh nhìn Phương Khác.



Ánh mắt đó, biểu tình đó, bên trong bao hàm sùng kính với Phương Khác.



“Biểu ca! Ta đã biết ngươi sẽ cho bọn chúng mở mắt mà!” Hách Liên Đồng hưng phấn đỏ mặt, thực sự là rất giải hận.



Đáy mắt Vương Lạc Dương cũng có chút hào hứng khó mà áp chế, sau khi tự trấn định mới nhìn Chu Lập Đức: “Vừa rồi ngươi đổi tay cầm kiếm, thật ra là ám hiệu phải không? Khi đó Phương Khác nhìn không phải là Hách Liên Đồng mà là ngươi đúng không?…”



Lúc Tiêu Xương Thu vén rèm bước vào, đã thấy được màn này. Nàng hơi nhướng mày, nhưng nhanh chóng hạ mấy mệnh lệnh, làm công tác thu dọn tàn cục.



Nàng nhớ tới lời Phương Khác nói lúc khuyên nàng, “Người kính ta một trượng, ta trả hắn một trượng. Ngược lại cũng thế. Nếu hôm nay là thiên thời địa lợi nhân hòa, tại sao ta không làm? Ngươi đến đây đã mấy năm rồi, đừng nói với ta ngươi không làm gì hết. Ta sẽ không tin. Ngoài mặt Tả Thần Sách Doanh là phe chưởng môn, nhưng thực tế chỉ sợ không phải như vậy đi? Chỉ cần nhìn thái độ của tùy tùng đó đối với ta đã hiểu rồi.”



Chẳng qua nghĩ đến những lời Phương Khác vừa nói với Tất Thập Tứ, nàng không kìm được hỏi Phương Khác: “Nếu đã bắt được người, ngươi cần gì nói những lời đó để chọc giận hắn?”



Phương Khác cười tươi rói, nói chung không còn là cười nhạt như lúc trước nữa, lộ răng nói: “Xả giận, hắn không vui, ta mới vui.”