Khác Thủ Tiên Quy

Chương 160 : Người Côn Luân 1

Ngày đăng: 09:45 18/04/20


Tại sao người đưa ra chọn lựa không thể là chúng ta? Phương Khác liên tục suy đoán tình hình hiện tại trong đầu. Dù là nửa điểm liên tưởng cũng không bỏ qua. Tọa trấn thành Thái An là Chúc Cố Chi và Liễu Tửu. Chúc Cố Chi là chủ Liễu Tửu là phó. Hai người cùng Tả Khâu đều là Thái Hành Bát Tử. Cũng đều là đệ tử nhập môn của Tiêu Vân Dật.



Đợi lúc Phương Khác ra khỏi doanh trướng, trong mắt đã sáng tỏ. Y đã hiểu nên làm thế nào rồi.



Tiêu Xương Thu thấy Phương Khác đã đi lại vòng về, nghi hoặc nhướng mày. Sự nặng nề và nghi hoặc trong mắt Phương Khác đã biến mất, lưu lại là một thứ gì đó càng sắc bén hơn.



Trên đường đến Thái Hành. Hộ Lạc ngự kiếm mà đi, mắt nhìn thẳng hướng thành Thái An. Mày mắt lạnh như lưỡi kiếm, toàn thân tỏa ra uy thế đáng sợ.



Vương Dĩ An lo lắng nhìn Hộ Lạc.



Lúc này người không dễ chịu nhất đại khái chính là Hộ Lạc. Gần ngàn đệ tử kia, vốn đều dưới quyền Hộ Lạc. Trận huyết chiến năm đó, các đệ tử tự thỉnh đoạn hậu cho Hộ Lạc dẫn một ngàn năm trăm thiết kỵ binh đánh ra một đường máu chạy tới cầu trợ Tất Thập Tứ. Khổ nỗi Tất Thập Tứ do dự quá lâu, lỡ mất thời cơ. Mới dẫn đến đệ tử tử chiến hơn nửa, những người khác thì bị vây chết trong Hiệp cốc.



Bộ dạng Hộ Lạc khi đó, hắn vẫn còn nhớ như mới. Đẫm máu mà tới, sát khí ngập trời. Nếu không phải Tiêu thống soái khi đó gõ cho một kiếm ngất xỉu, chỉ sợ Hộ Lạc đã muốn một mình giết tới thành Thái An.



Từ đó về sau, Hộ Lạc khổ luyện không phân ngày đêm. Tu vi nhanh chóng tăng trưởng với tốc độ đáng sợ. Nếu không phải nghe thống lĩnh nói qua thì hắn cũng không ngờ Hộ Lạc không những đã thấu triệt kiếm ý mà còn luyện ra được kiếm tâm.



Nghĩ đến đây Vương Dĩ An không khỏi lo lắng nhìn Hộ Lạc: “Hộ huynh đệ, hai chúng ta đến Thái Hành chuyến này là kế hoãn binh, đến lúc đó ngươi đừng…”



“Ta biết, ta sẽ không xúc động. Ngươi yên tâm, mấy năm ta cũng đã nhịn, mấy ngày ta còn không nhịn được sao?” Hộ Lạc gật đầu nghiêm sắc nói.



Vương Dĩ An vội nói: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Đến lúc đó chỉ sợ cảnh tượng rất khó xem, khi đó chúng ta nên nhớ kỹ lấy đại cục làm trọng. Cho dù nhịn nhục chịu khổ thì có ngại gì? Một khi đến lúc…”



Trong mắt Vương Dĩ An nồng đượm sát khí.



“Cho dù tan xương nát thịt, ta cũng phải bắt Thái Hành trả giá.”



Giang Trầm Chu ngồi trên ghế, mất hứng nghịch cây roi trong tay. Hắn đảo mắt nhìn các đao phủ đã cầm đao đứng thành hàng. Trường đao mài đến sáng bóng tỏa ra ánh sáng làm người khác không cách nào nhìn thẳng. Trên mặt đất đã có một vũng máu, trên trụ gỗ đã treo hai ‘đồ trang trí’. Đó là cảnh cáo với tù binh Côn Luân ‘không an phận’.



Ngoài thành Thái An lúc này cực kỳ an tĩnh. Người Côn Luân trầm mặc quỳ, người Thái Hành trầm mặc đứng. Trong trầm mặc, vô thanh đối kháng.
“Hiện tại thì xin mời vào thành thôi. Chúc đại nhân của chúng tôi đã đợi đến mất kiên nhẫn rồi.”



“Mời ngồi.” Chúc Cố Chi chỉ chỗ ngồi đối diện mình. Sau đó thờ ơ đảo mắt nhìn hai người: “Xem ra, Côn Luân đã ra quyết định rồi?”



“Phải. Thống lĩnh của chúng tôi đồng ý yêu cầu của các ngươi, dùng Tiêu Vân Dật và Phương Khác đổi lấy tất cả đệ tử Côn Luân. Thời gian nguyên định vào ba ngày sau, đổi tù binh trên Tuyết Đỉnh sơn.” Vương Dĩ An nói.



“Vậy sao? Nhưng ta lại không thấy được thành ý của Côn Luân.” Chúc Cố Chi nói.



“Thành ý?”



“Đúng vậy, nói miệng không bằng cứ. Ai biết Côn Luân các ngươi có cố ý kéo dài thời gian không?”



“Vậy muốn thế nào mới coi là có thành ý?” Hộ Lạc nhìn thanh niên trước mắt, lạnh lùng nói.



“Không ngại hai người tạm thời lưu lại đây làm khách, cho đến ngày đổi tù binh đi, thế nào?” Chúc Cố Chi quay sang nhìn Hộ Lạc, bình thản mỉm cười.



“Ngươi muốn giam giữ chúng ta?” Vương Dĩ An nghe thế, đứng bật dậy.



“Không phải thế, chỉ là hôm nay Thái Hành ta tin lời nói ngoài miệng của Côn Luân ngươi, không giết năm trăm người đó. Tương ứng Côn Luân ngươi cũng phải lấy ra thành ý đáng cho ta không giết năm trăm người đó….” Chúc Cố Chi bình tĩnh nói, ánh mắt trầm tĩnh.



“Được.” Hộ Lạc nhìn Chúc Cố Chi phun ra một chữ.



Ánh mắt Chúc Cố Chi nhấp nháy, đại khái hắn cũng không ngờ Hộ Lạc lại đáp ứng sảng khoái như thế. Nhưng lập tức hắn lại nghĩ, đại khái lần này Thái Hành thật sự đã bóp đúng mệnh môn của Côn Luân. Sau hắn lại nghĩ, nếu tình hình lúc này thay đổi, Tả Khâu sẽ làm thế nào?



Liễu Tửu ngồi sau bình phong, mím môi không nói. Nàng chưa từng nghĩ đến Côn Luân thật sự sẽ đáp ứng, lúc còn rất nhỏ sư phụ từng nói đùa, đại lục Cửu Châu có tứ bảo, xương người Côn Luân, tâm người Thái Hành, máu người Thiên Sơn, kinh người phật môn. Người Côn Luân duy chỉ có xương cốt không thể gãy. Sự kiên trì và ngạo mạn của họ có lúc người khác không cách nào lý giải.



Nghĩ nghĩ Liễu Tửu bất giác cười khổ, lúc này rồi mà nàng vẫn còn đang suy nghĩ tại sao kẻ địch lại bẻ cong xương họ từ bỏ nguyên tắc của họ. Nếu vậy còn không bằng suy nghĩ, tại sao phái Thái Hành lại biến thành hiện tại. Giết tù binh, cầm chân sứ giả…