Khác Thủ Tiên Quy

Chương 161 : Người Côn Luân 2

Ngày đăng: 09:45 18/04/20


Thành Thái An hôm sau vẫn như bình thường, người xem náo nhiệt trước cửa thành vẫn rất nhiều. Trong thành vẫn náo nhiệt phi phàm. Ngữ khí mọi người nhắc tới ‘tù binh’ vẫn vô cùng đắc ý như hôm qua. Nhìn những thiên chi kiều tử này đi, phái Côn Luân còn không phải cúi đầu với Thái Hành chúng ta sao… cứ thế vân vân.



Chẳng qua, trong đám người xem náo nhiệt trước cửa thành hôm nay có thêm hai tiểu thương không bắt mắt cúi đầu khom lưng chào hàng linh quả với người xem náo nhiệt. Trên đường thành Thái An có thêm mấy gương mặt xa lạ bày hàng. Thủ vệ ngoài phủ thành chủ từ một thanh niên đổi thành một người trung niên. Trong một tửu lâu nào đó có một vị nữ tu sĩ xuất hành một mình.



Bên ngoài cửa thành.



Đệ tử Côn Luân bị áp chế tu vi đã quỳ tròn một ngày một đêm, trường kỳ lao động trong khoáng động sớm đã khiến thân thể họ kiệt quệ không chịu nổi. Tư thế quỳ thời gian dài khiến không ít người lảo đảo muốn ngã.



Hộ Lạc ôm kiếm đứng trên cửa thành bất động như bức tượng điêu khắc, chỉ là ánh mắt đặt dưới cửa thành. Trầm mặc, trầm mặc, luôn trầm mặc.



Sau lưng hắn có sáu đệ tử Thái Hành vây hắn ở giữa, để tránh Hộ Lạc nổi cơn đả thương người.



Vương Dĩ An lại không trầm mặc như Hộ Lạc, hắn phẫn nộ tranh luận với đệ tử Thái Hành, gương mặt được tính là nho nhã giờ đỏ bừng, mắt giăng đầy tơ máu. Hắn muốn rút kiếm, nhưng không thể rút kiếm. Cảm giác vô lực thật lớn quả thật muốn bức hắn sụp đổ.



Cho đến khi Hộ Lạc nhìn hắn nói: “Giữ chút khí lực, đừng lãng phí nữa.”



Vương Dĩ An lập tức mím chặt môi, chỉ là trên cổ vẫn nổi đầy gân xanh. Hắn cũng trầm mặc lại, giữ khí lực.



Giữ khí lực mới dễ giết người.



Liễu Tửu nhắm mắt lại, nhìn Chúc Cố Chi, dùng giọng điệu không dám tin nói: “Sư huynh, huynh làm quá mức rồi. Nếu Côn Luân đã đáp ứng đổi người, tại sao còn cố ý làm nhục họ như vậy?’



Chúc Cố Chi nhìn phương xa, bất động nói: “Đây là ý của Tả Khâu. Diệp Vu Thời phái Côn Luân ở đại lục Hoang Mạc đã phá đại kế của môn phái. Đây chẳng qua chỉ là một sự bắt đầu mà thôi. Hôm qua phái Thiên Sơn có động tác lớn, lúc này chỉ sợ Diệp Vu Thời cũng không còn ở Tả Thần Sách Doanh nữa. Nếu thế thì càng không có gì phải cố kỵ…”



“Đủ rồi! Ta hiểu rồi.” Liễu Tửu lạnh lùng ngắt lời Chúc Cố Chi, trực tiếp xoay người bỏ đi. Nàng đã quá thất vọng rồi.



Liễu Tửu tức giận bừng bừng chạy về phủ thành chủ, các đệ tử Thái Hành ở phủ thành chủ đều nhẹ cúi đầu. Người đánh xe ngựa cũng cúi đầu, cánh tay khô gầy vàng vọt giữ chặt cương ngựa.



Khi Liễu Tửu bước qua cửa vòm đá của viện lạc, bất giác nhíu mày. Đôi tay đó… hôm nay thành chủ thành Thái An muốn ra khỏi phủ.



Liễu Tửu lập tức xoay người, đi ra bên ngoài. Những đệ tử khác có chút khó hiểu nhìn Liễu Tửu đến rồi vòng về, lên tiếng hỏi: “Liễu đại nhân, xảy ra chuyện gì vậy?”


Chúc Cố Chi lập tức nhìn sang hai đầu người treo trên trụ gỗ. Hai mươi đầu người… trả lại gấp mười. Phương Khác!



“Còn có một con hạc giấy.” Giang Trầm Chu nói rồi vươn tay lấy con hạc giấy đó, chẳng qua vừa chạm đến, con hạc đã hóa thành từng điểm linh quang.



Sau đó vang lên giọng nam xa lạ trong phạm vi trăm mét có thể nghe được.



“Xin chào, ta là Phương Khác. Hai mươi đầu người này chỉ là một cảnh cáo mà thôi. Phái Thái Hành giết một đệ tử Côn Luân ta, đệ tử Côn Luân ta tất trả lại gấp mười. Không chỉ là ở thành Thái An, mà ở bất cứ nơi đâu bất cứ địa điểm nào bất cứ đệ tử phái Thái Hành nào. Không ngại nói cho các ngươi biết, tất cả mật thám của Côn Luân ta đều đã hành động. Tu sĩ trên kỳ nguyên anh xuất động nhiều vô số kể. Tại Ngũ Hành sơn,… thành Lâm Lự, phủ khắp các nơi phái Thái Hành, đối tượng có thể giết rất nhiều. Có thể là tu sĩ trong quân đội, có thể là thành chủ, cũng có thể là một tiểu đệ tử nào đấy trong Thái Hành. Phong cách hành sự của chúng ta rất thoải mái phóng túng. Nếu phái Thái Hành không kể đạo nghĩa, muốn chơi ngang ngược kiểu này. Vậy Côn Luân chúng ta cũng chỉ đành phụng bồi.



Nếu ngươi không muốn chơi như thế, vậy tốt, chúng ta cứ tiếp tục theo cách nói trước đó. Tiêu Vân Dật cộng thêm Liễu Tửu đổi tất cả tù binh. Nếu các ngươi còn muốn chơi thế này, cũng được. Chúng ta sẽ so xem ai giết nhiều hơn, ai giết nhanh hơn.



Thuận tiện báo cho Chúc đại nhân một tiếng. Tiêu Vân Dật và Liễu Tửu đã được rửa cổ sạch sẽ. Nói không chừng ván tiếp theo ngươi chơi, thứ ta thân tặng chính là đầu của hai người họ.”



Một đoạn lời tiêu sái, người nói chuyện âm thanh rất bình thản. Dùng từ chọn câu rất thẳng thắn cũng có hơi kỳ quái. Nhưng nội dung trong đó đủ chấn động tất cả mọi người. Chẳng hạn Giang Trầm Chu, lần này vẻ quái dị trên mặt hắn hoàn toàn là thật.



Cùng lúc này, trong Tả Thần Sách Doanh.



Tiêu Xương Thu nhìn Phương Khác hỏi: “Nếu Chúc Cố Chi không theo thì sao?”



“Hắn không muốn Tiêu Vân Dật chết, cũng không muốn Liễu Tửu chết. Cho dù Tả Khâu không bận tâm, nhưng hắn bận tâm. Vậy là đủ rồi. Nếu hắn thật sự không theo lời, ta đã nói rồi, vậy thì bồi hắn chơi đến cùng. Phàm là người thông minh, đều sẽ không chọn lựa tử cục đó. Ta đã cho hắn lựa chọn. Một là đổi người, hai là giết người.” Phương Khác mím môi nói.



Y nói rất nhẹ nhàng, thực chất lại không dễ như thế. Lần này nếu không có đám người Ngô Thất ở đây, y không có cách nào phát động kích sát cường thế như vậy. Chỉ có gậy đầu tiên đánh ngất đối phương, mới có thể tạo ra hiệu quả chấn động.



Hơn nữa nếu Chúc Cố Chi chọn giết người. Vậy đao của Côn Luân sẽ trở thành đao mổ chân chính. Đại lục Cửu Châu sẽ loạn hoàn toàn, chỉ còn lại tử cục. Đến lúc đó sẽ biến thành quân đội giao chiến. Sau đó tu sĩ cấp cao giết người khắp nơi. Bất luận đối phương có tội hay vô tội, thân phận tuổi tác địa vị gì. Chỉ cần là địch thì sẽ giết.



Phương Khác nhẹ rũ mắt, đây chính là đạo lý y từng ngộ ra ở phàm giới. Liều mạng, liều mạng mình cũng liều mạng người khác. Đây hoàn toàn là cách làm bị bức đến tuyệt lộ, giết địch một ngàn tổn mình tám trăm. Mà Chúc Cố Chi này, hắn không phải Đông Phương Nguyên Bốc cũng không phải Tả Khâu, hắn không liều mạng được.



Hắn vì cứu Tiêu Vân Dật ra khỏi Côn Luân mới cam tâm chịu Tả Khâu sai khiến. Vì để Liễu Tửu không bị Tả Khâu tiếp tục giam cầm mới bán mạng cho Tả Khâu. Vì thúc đẩy đổi tù binh mới nhiều lần giao thiệp với Tả Khâu. Mạng của Tiêu Vân Dật và Liễu Tửu hắn liều không nổi, cho nên hắn chỉ có một lựa chọn. Đó chính là đổi người. Hơn nữa hắn còn liều toàn lực ngăn cản Tả Khâu hoặc người khác chọn lựa chọn kia.



Tiêu Xương Thu nhìn Phương Khác rất lâu mới nói: “Thật không biết, ngươi nghĩ thế nào mà ra được kế sách này.”



Phương Khác nhếch môi cười, nhẹ lắc đầu.