Khác Thủ Tiên Quy

Chương 162 : Người Côn Luân 3

Ngày đăng: 09:45 18/04/20


“Hiện tại chờ xem phái Thái Hành ứng đối thế nào thôi.” Phương Khác bình tĩnh nói với Tiêu Xương Thu.



Hai người yên tĩnh ngồi trong doanh trướng đợi tin tức, giữa mày đều mang sự sắc nhọn giống nhau.



Ngoài thành Thái An vẫn tĩnh mịch, âm thanh của Phương Khác còn đang trong đầu mọi người không tan đi.



Một tiếng cười dài vang lên, phá vỡ sự tĩnh mịch ở thành Thái An, tiếng cười gần như vang vọng khắp thành Thái An.



Chỉ thấy các đệ tử Côn Luân quỳ dưới đất đã thẳng lưng lại, trong mắt phát ra sắc màu khiếp người. Gần như không hẹn mà cùng bật cười thật lớn.



Không cần ngôn ngữ dư thừa, chỉ có những tiếng cười khàn đặc mà hào hùng này, nhưng còn kịch liệt đánh vào mặt hơn bất cứ ngôn ngữ nào, sắc mặt đệ tử Thái Hành cực kỳ khó coi.



Mà lúc này, trong đám người xem náo nhiệt có người giật mình kêu lên.



“Vừa rồi trong số đầu người được dâng lên, không phải có hai người tên Trịnh Thất và Lý Thừa sao? Ta nhớ vừa rồi họ còn đứng ở đây xem náo nhiệt mà! Chúng tôi còn nói chuyện nữa.” Nói rồi người đó nhìn quanh tứ phía, vẻ mặt cực kỳ sợ hãi.



Lời vừa nói ra, đám người còn đang chìm trong chấn động và không dám tin đều giật mình tỉnh táo.



Người trong cửa thành bắt đầu xao động, kiểm tra xung quanh. Kết quả quả nhiên tìm được hai cái xác không đầu trong một con hẻm rất gần cửa thành.



Người vừa giật mình kêu lên cảm thấy hơi lạnh dâng thẳng từ chân lên. Hắn nghe rất rõ ràng, phái Côn Luân này giết người hoàn toàn không giảng đạo lý chọn ai thì chính là người đó, chỉ cần bọn họ là người Thái Hành đều được. Nhưng vừa rồi hai người này đứng trong đám đông chật kín mà! Phái… phái Côn Luân này làm sao yên hơi lặng tiếng giết người rồi chặt đầu? Hơn nữa còn là hai người bên cạnh hắn, nếu lần sau không chắc được là ai đâu.



Chúc Cố Chi lạnh mắt nhìn xao động ở cửa thành, hung tợn đóng hộp gỗ trong tay ném vào ngực Giang Trầm Chu tức giận nói: “Đóng cửa thành! Tra! Một người cũng không bỏ qua.”



“Vậy những người này?” Giang Trầm Chu chỉ Hộ Lạc hỏi.



Chúc Cố Chi lạnh lùng đảo mắt nhìn qua nói: “Ngươi không hiểu.”



Giang Trầm Chu cong người lui xuống, vung roi xuống dưới cửa thành lớn tiếng nói: “Nhốt bọn họ lại, đừng để họ chết nhưng cũng không thể để họ sống thoải mái!”
Chúc Cố Chi thầm siết chặt tay, trên mặt hắn cũng lộ ra nụ cười.



“Vậy sao? Vậy ta chính là tư tâm tư lợi rồi. Ngươi dám ngăn cản ta?” Trong tay Chúc Cố Chi thoáng cái xuất hiện một thẻ ngọc màu trắng nổi trên lòng bàn tay hắn, nhẹ nhàng xoay chuyển.



Mắt Giang Trầm Chu tối đi, nói: “Không dám.”



Chúc Cố Chi nhếch mép nói: “Đợi mệnh lệnh của Tả Khâu truyền xuống, tất cả đã thành định cục.



Lúc gần giờ ngọ.



Theo hẹn định trước đó, phía bắc Tuyết Đỉnh sơn đã thuộc phạm vi khống chế của phái Thái Hành. Mà phía nam Tuyết Đỉnh sơn, từng đội đệ tử Thái Hành mặc ngân giáp hắc bào cũng đã chuẩn bị ổn thỏa. Vào lúc này phía bắc Tuyết Đỉnh sơn chỉ thấy một đội nhân mã men theo đường núi khúc khuỷu mà lên. Hai chiếc xe ngựa một trước một sau được sự hộ tống của mấy người chậm rãi lên núi.



Trên chiếc xe ngựa phía trước ngồi hai người, một người bố y rách rưới tóc tai tán loạn, một người bạch y tùy tiện tựa lên thùng xe.



Chính là Tiêu Vân Dật và Phương Khác.



Hai người đều đang đánh giá đối phương. Tiêu Vân Dật hơi híp mắt, nhìn người được Trí Tiêu lựa chọn đang ở trước mắt. Cuối cùng mở miệng: “Ngươi có hơi khác với ta đã nghĩ.”



“Tiêu tiền bối.” Phương Khác cũng đợi đến lúc này mới gọi một tiếng tiền bối, ngồi thẳng lại nhẹ kiến lễ với ông ta. Y khẽ nhíu mày, giữa mày hiện rõ nhuệ khí.



Tiêu Vân Dật nhíu mày rồi giãn ra.



“Ngươi và Tả Khâu quả thật giống như hai tiểu hài đấu khí. So xem ai không tiếc hơn ai cược không nổi trước. Nhưng ngươi ngây thơ hơn, hắn thì không tiếc hơn. Nếu hắn và ngươi trực tiếp đối đầu, ngươi chỉ có thể thất bại thảm hại. Tiếc rằng lần này giữa các ngươi còn cách một Cố Chi. Vì thế ngươi thắng thảm.” Tiêu Vân Dật hơi hấc cằm, dùng tư thế từ cao nhìn xuống đánh giá.



“Không. Lần này là ta thắng rồi. Tả Khâu thua ở chỗ hắn tính sai về Chúc Cố Chi.” Phương Khác nhướng mày đáp. Y vốn không nghĩ thế, nhưng loại thái độ của Tiêu Vân Dật khiến y muốn nói thế.



Tiêu Vân Dật nhướng mày, tỏ vẻ cực kỳ ôn hòa còn mang theo mấy phần ý cười nói: “Quả thật là thế.”