Khác Thủ Tiên Quy

Chương 164 : Địa cung 1

Ngày đăng: 09:45 18/04/20


Phương Khác đương nhiên biết Giang Trầm Chu là ai. Trong mấy ngày ngắn ngủi chỉ sợ trên dưới Tả Thần Sách Doanh không ai không biết ba chữ Giang Trầm Chu. Phương Khác âm thầm phòng bị, mà Giang Trầm Chu thì đã thong dong quay người qua, nhìn về chiến trường, như đang nhìn một tuồng kịch.



Chiến trường giết chóc, luôn là máu tanh. Phái Thái Hành năm người làm một đội, từng đội như những lưỡi đao sắc bén đâm ra những khe hở trong phái Côn Luân. Mà Côn Luân thì lại phân làm ba tầng, dùng tư thế vây giết tầng tầng tiến tới, từng bước bức gần. Tầng đầu tiên bị đâm ra một khe hở, lập tức lùi xuống để tầng thứ hai bù lên.



Cây cờ trong tay Tiêu Xương Thu đột nhiên vung lên, trận thế Côn Luân liền thay đổi, chỉ thấy chỗ hở phái Thái Hành xé mở không được lắp lại ngay, mà cứ thế thả cho vào.



“Kết!” Hộ Lạc cắm kiếm xuống đất.



Đệ tử Côn Luân xung quanh lập tức hành động, vây người vừa tiến vào trong vòng.



Sau đó tất cả nhìn sang Hộ Lạc đứng giữa đã đánh phù chú ra, linh quang của phù chú men theo các đệ tử Côn Luân xung quanh kết dính với kiếm trong tay Hộ Lạc, tạo thành một tấm lưới.



“Không tốt! Bọn họ muốn kết kiếm trận!” Một người kêu lên, lấy bàn trận ra muốn ngăn cản, nhưng đã trễ, kiếm trận đã thành.



“Kiếm Bát trận.” Sắc mặt Chúc Cố Chi khẽ biến. Hắn không ngờ Côn Luân lại không cần phải vẽ trận pháp trước đã có thể kết trận.



Liễu Tửu cũng nhẹ ủa một tiếng: “Dùng phù chú thay thế bước trận … lẽ nào có người chế được phù chú y hệt hoàn toàn không chệch chút nào sao?”



Phải biết, mỗi một lá bùa cho dù do cùng một người chế ra đều sẽ vì nét bút hay tâm cảnh linh lực rót vào khác nhau mà khác nhau. Sự khác nhau này lúc sử dụng bình thường rất khó phân biệt. Nhưng nếu dùng phù chú để kết thành trận pháp thì không thể có nửa điểm khác nhau. Một khi có chút nào không khớp, những phù chú này sẽ không thể kết thành bước trận. Vì thế đa số mọi người đều trực tiếp vẽ bước trận.



“Nhưng chơi trận pháp trước mặt Thái Hành, quả thật là tự tìm đường chết.” Liễu Tửu vừa dứt lời đã thấy một bàn ngọc màu trắng xoay tròn bay lên không.



“Lên!” Chúc Cố Chi vung cờ lên, phái Thái Hành biến trận!



Lúc này, một bóng đen vụt qua đám người, như quỷ ảnh đi xuyên trong hàng ngũ đệ tử Thái Hành. Chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua, chỗ cổ mát lạnh, đệ tử Thái Hành trong đội ngũ liền ngã xuống một đống, có thể nói mười bước giết một người.



Liễu Tửu chợt thấy sư phụ mình điểm mũi chân, phi thân tới bóng đen đó.
Phương Khác nhìn nhìn, y không nhớ trên người mình có những thứ gì. Nhưng y nhớ hình như không có thạch nhũ. Vì từ sau khi bế quan xong y rất ít bỏ thêm gì vào người. Chỉ có phù chú, linh thạch, cùng một vài đan được mà thôi.



Đột nhiên, Phương Khác móc móc túi trong của tay áo, y nhớ Trần Chử cho y một chiếc nhẫn chứa đồ. Y chê phiền không đeo lên mà tùy tiện bỏ vào trong túi. Quả nhiên vừa sờ đã tìm thấy. Phương Khác dùng linh thức kiểm tra một phen… vẻ mặt đông lại.



Những người khác thấy sắc mặt Phương Khác đột nhiên đông lại, đều trầm mặc.



“Không bằng phái người ra ngoài, mua thạch nhũ xong rồi trở vào?”



Người phụ trách đoạn hậu nói: “Chúng ta vừa vào, cửa đó đã đóng rồi.”



“Không cần đâu… ta nghĩ chắc đủ thạch nhũ rồi.” Phương Khác lấy ra mấy cái bình lớn bằng nắm tay. Mọi người ngốc lăng, bình này nhìn thì nhỏ, thực tế có thể chứa rất nhiều. Chỉ một bình đã không thường thấy, mà Phương Khác lại móc ra đến năm sáu bình.



“Này… bên trong đều là thạch nhũ?”



Phương Khác gật đầu, chớp chớp mắt. Cầm nhẫn chứa đồ cảm thấy thật không dám tin… Ai đến cho y biết, tại sao nhẫn chứa đồ của y thổ hào dữ vậy? Móc hết ra tuyệt đối có thể dọa chết vài người.



“Vậy chúng ta… đi…” Mọi người chỉ chỉ u minh hỏa, ánh mắt nhìn u minh hỏa lập tức không còn như trước, nếu trước đó mang theo sợ hãi và lo lắng. Lúc này giống như đang nhìn thấy linh thạch bay ngập trời. Có thạch nhũ chuyên môn khắc chế u minh hỏa. Còn sợ gì nữa?



Mọi người đổ thạch nhũ ra, bày hộp ngọc dưới đất, sau đó vội lùi ra vài bước. Qủa nhiên u minh hỏa cảm giác được thạch nhũ liền bồng bềnh bay tới, khẩn cấp không kịp chờ đợi chui vào trong thạch nhũ. Rắc một tiếng, một đốm u minh hỏa cùng thạch nhũ vốn còn lưu động cùng ngưng kết lại.



Đây chính là nước chát làm đậu hũ, một vật khắc một vật.



Đợi qua thời gian chừng một nén hương, u minh hỏa trong thông đạo chỉ còn lại vài cái.



Mọi người tiếp tục đi về phía trước, nhưng cảm giác khủng bố lúc mới vào đã giảm đi rất nhiều. Phương Khác nhíu mày, nỗi bất an trong lòng cường đại đến mức không thể bỏ qua. Y và Ngô Thất đều nhắc nhở mấy câu, đoàn người mới vực tinh thần, mò mẫm tiến tới.