Khác Thủ Tiên Quy

Chương 165 : Địa cung 2

Ngày đăng: 09:45 18/04/20


Không biết đi bao lâu, bọn họ chỉ nhớ là luôn men theo thông đạo này. Giữa đường không gặp gì khác, chỉ có bóng tối và tiếng nước chảy róc rách. Đoàn người càng đi tới trước thì thân thể càng mệt mỏi. Cứ như đã đi một khoảng cách rất xa. Thông đạo vẫn không thấy điểm cuối, y sam và linh khí trong tay họ dường như cũng bị bóng đêm cắn nuốt, chuyển thành một dạng màu xám xịt.



Chỗ này không thể ở lâu.



“Canh giờ nào rồi?” Phương Khác hỏi, âm thanh của y không ngừng vang vọng trong thông đạo, càng hiện sự quái dị.



Hắc y nhân cầm đồng hồ cát lặng yên một lát khô cằn nói: “Đại nhân, đồng hồ cát không biết từ lúc nào đã ngừng rồi.”



Phương Khác nhìn, quả nhiên đồng hồ cát đã ngừng. Xoay ngược lại, cát vẫn bất động. Đồng hồ cát này vốn có phiếm linh quang, nhưng lúc này bề mặt nó chỉ toàn một mảnh đen kịt không thấy chút linh quang nào dao động.



“Đã qua bốn canh giờ rồi.” Ngô Thất bình tĩnh nói.



“Đây không phải là ảo cảnh.” Một hắc y nhân nói, hắn lấy ra hơn mười cây gậy màu ngân bạch lớn khoảng nửa cánh tay. Quỳ dưới đất tùy tiện ném gậy xuống đất, sau đó chọn chọn lựa lựa, chiếu theo phương pháp đặc thù bắt đầu tính toán.



Ước chừng qua mấy nén hương, hắc y nhân đó mới dừng lại nói: “Đại nhân, vốn ta không thể xác định, nhưng đi lâu như thế. Thuộc hạ chú ý thấy thông đạo này quẹo chín lần cua chín lần tuần hoàn chín lần. Nếu không có gì bất ngờ, chính là Cửu Khúc Hồi Trường trận.”



Cửu Khúc Hồi Trường trận? Phương Khác nghi hoặc nhíu mày. Hắc y nhân đó lại nói: “Trận pháp này vô cùng thịnh hành vào ba ngàn năm trước, khi đó sơn môn của Côn Luân ta cũng dùng trận này làm lá chắn. Trận pháp này quái dị đa biến, cực kỳ khó giải. Sau đó trận pháp sư suy tàn, người biết thiết trận này cũng ít đi. Đến nay rất ít người biết được trận này.”



“Ngươi có thể giải không?” Phương Khác hỏi.



Hắc y nhân mang vẻ khó xử nói: “Thuộc hạ chỉ có thể tận lực thử xem.”



Phương Khác gật đầu. Mọi người liền dừng chân ở đây, hắc y nhân đó lấy ra thứ để bói tính trận pháp, tì xuống đất bắt đầu tính toán. Người hiểu trận pháp cũng đều tụ lại nghiên cứu.



Phương Khác nhìn một lát, đi tới cạnh thông đạo đưa tay sờ vách tường, là đất cát rất ẩm ướt. Y lại đưa ngón tay xuống mũi ngửi thử. Xem ra tất cả đều rất bình thường, nhưng tuyệt đối không thể bình thường như thế. Y giơ đuốc lên, chiếu sáng vách tường, tỉ mỉ nghiên cứu. Ngặc nỗi bất luận nhìn thế nào tường này đều chỉ là tường đất cát bình thường, không có bất cứ chỗ nào dị thường. Y trở tay rút kiếm ra, vung một kiếm nhắm vào tường. Đất cát lộc cộc rơi xuống, trên tường xuất hiện một vết cắt rộng khoảng nửa tấc. Phương Khác lấy gậy sắt trong túi chứa đồ nhét vào, cho đến khi lún sâu vào ba mét. Gậy sắt bị thứ gì đó cưng cứng chặn lại. Phương Khác vận dụng linh lực, kết quả vẫn không thể tiến thêm. Hiển nhiên sâu trong tường đất cát này là vật chất rất kiên cố.
Nhưng lúc này, tất cả mọi người đều bắt đầu cảnh giác. Trong thông đạo truyền đến âm thanh kỳ quái. Ào ào, ào ào. Cứ như có thứ gì đang vỗ lên mặt nước.



Phương Khác nhìn rãnh nước hai bên thông đạo, âm thanh từ trong nước truyền ra. Y giơ đuốc lại gần xem. Chỉ thấy một con linh thú đen thui, thân thể giống như cá nheo nhưng bên dưới lại mọc bốn cái chân bò từ trong nước lên. Phương Khác giơ đuốc lên, những người khác cũng giơ đuốc lên chiếu sáng. Chỉ thấy một hàng linh thú giống thế đang bò ra từ rãnh nước. Tốc độ của chúng cực nhanh, gần như thoáng cái đã bò lên y bào Phương Khác.



“Đúng rồi! Chỗ có u minh hỏa sao có thể không có âm thủy ngư. Mau, cá này tà môn chuyên hút linh lực!” Một đệ tử nói.



Phương Khác vung kiếm lên, đánh bay nó ra, nhưng lại hít ngược một hơi. Chỉ thấy vô số âm thủy ngư bò lên, nghe âm thanh hình như còn có vô số âm thủy ngư đang bơi tới. Mà vừa rồi y đánh bay con cá đó, quả thật cảm thấy được một phần linh lực bị hút đi.



Lập tức, mọi người rút linh khí ra. Bảo vệ Phương Khác vào giữa. Nhất thời linh quang lóe lên. Máu âm thủy ngư tản ra vị tanh hôi khó ngửi.



Phương Khác phi thân bay lên, xoèn xoẹt hai cái, xích lại đứt hai sợi. Nhưng lúc này trong thông đạo đã không còn chỗ đặt chân.



Mấy người đều đu trên đỉnh thông đạo như con thằn lằn, nếu không phải thông đạo này cao bằng hai người. Lúc này họ đã sớm bị cá bao kín.



Đuốc trong tay Phương Khác chỉ có thể chiếu sáng một mét quanh người. Y nhìn lên tường, da đầu tê buốt. Cá đó cũng có thể trèo tường!



Không cần nghĩ nhiều, Phương Khác vung kiếm chém đứt sợi xích trên đỉnh. Tiếp theo, chỉ còn lại hai sợi trong rãnh nước nữa. Nhưng xác cá âm thủy ngư dưới đất đã chồng một lớp dày. Nếu muốn chém đứt xích, đại khái nhất định phải tiếp xúc thân mật với âm thủy ngư.



Phương Khác nhìn đám âm thủy ngư hình dạng ghê tởm, chém một kiếm ra, nhẹ nhàng nhảy xuống nói với những người khác: “Tản ra!”



Kiếm khí bùng lên, vạn đạo kiếm mang bắn ra bốn phương tám hướng. Xác âm thủy ngư cũng tứ tán, cuối cùng đã dọn được một khu đất trống, nhân cơ hội này Phương Khác liền chém đứt sợi xích trong rãnh nước.



Chém đứt toàn bộ chín sợi xích. Nhưng trên người Phương Khác đã treo hơn mười con âm thủy ngư vồ tới. Ngô Thất kết hai tay thành trảo, mấy phát giải quyết sạch âm thủy ngư trên người Phương Khác, nhưng linh lực của Phương Khác vẫn bị trôi mất hơn nửa, âm thủy ngư thật là tà môn.