Khác Thủ Tiên Quy

Chương 167 : Địa cung 4

Ngày đăng: 09:45 18/04/20


Khi Hách Liên Đồng nhíu mày muốn nói gì đó. Khổng Du Thanh nói một câu, muỗng gỗ trong tay Hách Liên Đồng rớt vào thùng cháo.



“Viện binh của Tiêu gia và Thượng Quan gia giữa đường gặp tấn công. Tiêu thống lĩnh lệnh ta dẫn mọi người lùi về Mạc thành trước.”



“Vậy Mạc Lộ cốc thì sao? Người trên trấn làm sao?” Vương Lạc Dương lập tức hỏi.



“Mạc Lộ cốc và người trên trấn hôm qua đã bắt đầu lùi về Mạc thành rồi. Đây là ý của chưởng môn.” Khổng Du Thanh lấy ra Côn Luân lệnh. “Hiện tại lập tức chỉnh đốn, cùng ta lên thuyền bay!”



Quả nhiên, đợi lúc thuyền bay đi qua trấn, từ xa chỉ thấy cả tiểu trấn được bao trùm trong một vùng khói đen. Vì không lưu lại cho phái Thái Hành bất cứ thứ gì. Cho nên những thứ không thể mang đi đều cho một ngọn đuốc. Tiểu trấn này, mấy hôm trước họ còn từng tới. Mọi người trong trấn tuy tu vi thấp không có linh khí linh bảo gì, thậm chí ai cũng lộ vẻ già nua họ chưa từng thấy qua. Nhưng những người này lại hiến ra tất cả linh thực họ thu hoạch được.



Vậy mà giờ đây tiểu trấn không đẹp nhưng vô cùng thuần phác đã biến mất.



Vương Lạc Dương lặng lẽ nhìn, tất cả mọi người trên thuyền bay đều lặng lẽ nhìn. Một người hung tợn đấm lên sàn nói: “Ta thật muốn cùng Tiêu sư tỷ ra trận giết địch.”



Người này chính là một đệ tử được đổi về.



Khổng Du Thanh nhìn họ nghiêm sắc nói: “Mọi người đừng chán nản, đợi sau khi mọi người hồi phục nguyên khí lên trận cũng không muộn. Lúc này chuyện chúng ta có thể làm chính là để Tiêu thống lĩnh không lo lắng phía sau.”



Trên Tuyết Đỉnh sơn đầy đao quang kiếm ảnh. Côn Luân ba mặt thọ địch.



“Lui đến Trường Thiên Hiệp cốc.” Tiêu Xương Thu hạ lệnh, người phái Côn Luân đều lui về Trường Thiên Hiệp cốc. Hiệp cốc này nối tiếp với Tuyết Đỉnh sơn và Mạc Lộ cốc, còn là một chỗ hiểm yếu. Cũng là một màn chắn thiên nhiên ở biên cảnh Côn Luân. Tả Thần Sách Doanh là được dựng ở trong Mạc Lộ cốc.



Phái Thái Hành vừa thấy Côn Luân có xu thế rút lui, lập tức điên cuồng oanh tạc, điên cuồng tấn công phòng tuyến Côn Luân. Nhưng lại không thể kéo chân Côn Luân, trên con đường này Côn Luân sớm đã an bài người tiếp ứng.



“Bọn họ sớm đã tính toán tốt rồi.” Chúc Cố Chi nói. Dị động mà thám tử nói mấy hôm trước, hắn không đặt trong lòng. Nhưng hôm nay hắn mới biết nếu không phải Phương Khác ra tay, Côn Luân thà rằng liều chết với họ cũng sẽ không chọn cách dùng đệ tử trao đổi. Mà Côn Luân hiện tại sớm đã tính được sự phản kích của Thái Hành, vì thế đã chuẩn bị sẵn đường lui, tạm tránh mũi nhọn.


Sắc mặt Phương Hiền Thanh kịch biến, khóe môi tràn máu tươi. Hắn giương mắt nhìn quanh, đệ tử Phương gia đã bại không thành quân dưới mấy đợt công kích của Côn Luân.



Tiêu Xương Thu lại thêm một kiếm. Oành. Thạch lao nổ tung. Chỉ trong mấy tức, thạch lao đã nát.



Mà lúc này, người của Chúc Cố Chi đã đến trước mắt. Côn Luân hơn vạn người, bị bao vây lại. Phương Hiền Thanh lau vết máu bên môi, cười nói: “Tiêu sư tỷ, kiếm của ngươi không tồi, đáng tiếc. Tiếp theo không phải là đấu pháp cá nhân nữa.”



Hộ Lạc nghe thế, trực tiếp rút thanh kiếm khác ra khỏi vỏ trên lưng, từ dưới chém thẳng lên, đâm xuyên qua bụng của chim tước ba chân mà Phương Hiền Thanh đang ngồi. Phương Hiền Thanh tránh không kịp, kiếm khí sượt qua eo hắn, mang đi một miếng thịt.



May mà một tu sĩ sau lưng hắn phi thân lên đỡ hắn, hơn nữa còn rút kiếm mảnh ra cản lại phi kiếm của Hộ Lạc.



Hộ Lạc nhàn nhạt nhìn người đó một cái, triệu hồi phi kiếm về. Lại tiến vào trận, trên chiến trường không tiện đấu pháp cá nhân.



Lúc này, chiến xa của Thái Hành đã đến.



Phương Khác và Ngô Thất đã đến cuối cầu thang. Chỉ cần đưa tay ra, có thể đẩy mở được đại môn màu đỏ trước mắt. Ngô Thất cản tay Phương Khác lại, đẩy mở cửa đại điện.



Trong đại điện là một mảnh phú lệ đường hoàng, giữa đại điện được đào một con hồ rộng hơn năm mét sâu khoảng hai mét trực tiếp từ đại môn thông đến dưới bảo tọa. Trong mương nước mọc đầy thủy phù dung hai màu trắng đỏ. Hoa này lớn không chỉ gấp đôi hoa Phương Khác đã thấy trong Côn Luân. Dưới đáy nước thỉnh thoảng còn có đàn cá đỏ trắng đan xen nhảy vọt lên mặt nước, rỉa một miếng thủy phù dung. Cá đó trông rất diễm lệ khả ái, đợi Phương Khác nhìn kỹ, thì lại nhíu mày. Dưới thân cá cũng có bốn cái chân, trừ đi màu của vảy, cá này rõ ràng không hề khác gì âm thủy ngư.



Cốp. Ngô Thất ném ra một khối linh thạch.



Phương Khác kinh dị nhìn kỹ, mới phát hiện, mặt nước bị phong kín. Vì trong suốt không màu, mới khiến y nhất thời không nhìn ra.



Ngô Thất bước ra một bước, đi trên mặt nó như đất bằng. Không có gì dị thường. Phương Khác theo sau, chỉ là nhìn đàn cá hoạt bát đáng yêu kia, trong lòng cảm thấy không thích hợp, mùi cá tanh nồng trong thông đạo, xúc cảm nhớt dính, cùng vảy cá rải rác. Những thứ này y muốn quên cũng không quên được.



Ngô Thất vận linh lực chống lại tử khí nặng nề, nhìn Phương Khác chưa cảm giác được gì dị thường, hắn nghiền ngẫm nhìn đèn lưu ly trong tay y.