Khác Thủ Tiên Quy

Chương 168 : Địa cung 5

Ngày đăng: 09:45 18/04/20


Sau khi hai người nhìn quanh một vòng, Ngô Thất nhìn Phương Khác lắc đầu. Chỗ này trừ cánh cửa bọn họ tiến vào thì không còn lối ra nào khác. Nhưng rõ ràng Thái A nói đi xuyên qua đại điện… vậy cửa rốt cuộc ở chỗ nào? Phương Khác đi vòng quanh đại điện, mỗi bước y bước ra, đều phải cảnh giác mười hai phần. Trong điện này nhìn càng bình hòa an ổn, trong lòng y càng thấp thỏm.



Ngọn đèn lưu ly trong tay lặng lẽ chiếu sáng, tất cả rất bình thường. Nhưng vào lúc này càng bình thường nói rõ càng không bình thường. Ánh mắt Phương Khác tỉ mẫn đảo qua mọi thứ trong điện, thứ nhỏ nhặt gì cũng không bỏ qua. Cuối cùng y nhìn lên chín cây trụ tròn trong đại điện. Trên mỗi cây trụ đều khắc ngũ trảo long kim sắc, ngay cả râu rồng cũng được điêu khắc tỉ mỉ sống động như thật. Chẳng qua mỗi con rồng đều không có mắt, chỉ có hai hốc đen, giống như có người móc mắt chúng ra.



Trên gương mặt vàng vọt của Ngô Thất hiện vẻ trầm tư, hắn suy đoán hết một lượt nhưng không phát giác bất cứ dị thường nào. Nơi này cũng quái dị như thông đạo. Sau hắn cũng như Phương Khác nhìn lên chín con kim long quấn quanh trụ tròn.



Không nhìn còn tốt, càng nhìn càng cảm thấy rồng này cứ như sắp sống lại, thân rồng tựa hồ đang nhấp ngô luẩn quẩn trên trụ tròn như bạch ngọc, cúi đầu nhìn tất cả mọi thứ trong đại điện.



Phương Khác và Ngô Thất nhìn nhau, nhẹ gật đầu. Phương Khác lùi về một bước muốn nhìn cho rõ chín trụ tròn, nhưng lúc này một cảm giác bị nhìn lén mãnh liệt khiến y đột ngột cúi đầu.



Cách một tầng gì đó trong suốt như lưu ly, có một nhãn cầu lớn bằng nắm tay nằm ở chỗ mũi chân nhìn chằm chằm y. Nhãn cầu này phân bố tròng trắng đen rất kỳ quái, phía trên phủ đầy những đường tơ mảnh hình thoi, cứ như bị từng khối hình thoi ráp lại mà thành, mà cả con ngươi đều là màu đỏ sậm đục ngầu, điều đáng kỳ quái nhất là phía trên nó còn phủ một tầng màn mỏng màu vàng tối, vô cùng đáng sợ.



Phương Khác không biến sắc nhưng rụt lui rất nhanh, con ngươi màu đỏ giữa con mắt xoay xoay nhìn Phương Khác, một loại u lãnh nói không nên lời chạy vọt qua sống lưng Phương Khác.



Lúc này một cánh tay gầy gò duỗi tới xách Phương Khác lùi liền vài bước. Bấy giờ y mới phát hiện, bên dưới thứ như lưu ly kia dán đầy nhãn cầu. Nhãn cầu nhiều không đếm xuể từ trong hồ nhảy vọt lên dán kín bề mặt, hơn nữa thứ đó còn chuyển động con ngươi theo phương hướng của Phương Khác.



Bức tranh ngư hí thủy phù dung xinh đẹp như hoa lúc mới vào đã bị che lấp. Phương Khác cố nén mới có thể kìm được không quay đầu nhìn thứ này. Mặt tranh quá đẹp, y không dám nhìn.



“Ngươi xem.” Ngô Thất đột nhiên chỉ một chỗ nói.



Phương Khác nhìn theo hướng đó, chỉ thấy một cái nhãn cầu đột nhiên biến mất, sau đó trong đống nhãn cầu chi chit bắt đầu xuất hiện khe hở, tiếp theo phát hiện nhãn cầu đó không phải tự dưng biến mất mà là bị con cá nhảy lên đớp mất.



Phương Khác lập tức cảm thấy trong ruột cuộn trào, ghê tởm không tả nổi.



“Nhãn cầu này có quan hệ với kim long đó không?” Phương Khác nhịn cảm giác khó chịu so sánh nhãn cầu với hốc mắc của kim long, phát hiện nếu khảm vào tất nhiên là không chút kẽ hở.



Ngô Thất gật đầu nói: “Trong quyển [Thượng Cổ Kỳ Đàm] có ghi chép, thời kỳ thượng cổ có vài bộ lạc sẽ quyển dưỡng rồng. Nhưng loại linh thú như rồng tính cách kiêu ngạo cực khó thuần phục. Vì thế có bộ lạc móc mắt nó đi, sau đó phong ấn ở một vài nơi quan trọng. Những con rồng này không chết, nhưng cũng không phải vật sống. Chỉ cần có người chạm vào cơ quan, rồng bị phong ấn sẽ hiện thân. Ký ức của chúng vẫn dừng lại ở thời khắc bị móc đôi mắt, vì thế sẽ điên cuồng tấn công bất cứ ai xuất hiện bên cạnh chúng. Bộ lạc chính là lợi dụng điểm này để rồng trông chừng cấm địa hoặc bảo vật cho mình. Chín con rồng này chắc là bị phong ấn, mà những nhãn cầu này… ta đoán đợi sau khi tất cả nhãn cầu bị âm thủy như nuốt sạch, sẽ chuyển đổi thành sức mạnh u minh kích những con rồng này sống lại.”



Phương Khác thầm nhướng mày, cũng bất kể Thái A có thể nghe hay không nói: “Ngươi cũng đâu phải mỹ nhân ngủ trong rừng, không đến mức muốn hoàng tử phải cầm kiếm giết rồng để cứu ngươi chứ?”



Đại điện huy hoàng lộng lẫy bề ngoài hoa lệ phi phàm, nhưng bên trong lại huyết tanh quái dị. Địa cung phong ấn Thái A rốt cuộc từ đâu mà có? Lẽ nào là di tích lưu lại từ thời kỳ thượng cổ? Nhưng Phương Minh Viễn làm sao tìm được chỗ này rồi còn phong ấn Thái A đã ngủ say tại đây? Tại sao Phương Minh Viễn muốn phong ấn Thái A…



Phương Khác híp mắt lại, cầm đèn chậm rãi đi vòng hồ hơn mười bước. Những con ngươi đó quả nhiên chuyển động theo y. “Thứ này hình như chỉ nhìn chằm chằm mình ta.”




“Nhữ đi qua những minh thi này, nhớ đừng chạm vào, cũng đừng nhìn thẳng vào mắt họ, càng đừng vận dụng linh lực. Trực tiếp đi đến tòa cung điện thứ hai. Ngô sẽ ra đón nhữ.”



Trong thức hải, âm thanh Thái A không còn rõ như trước, tuy Phương Khác có thể cảm giác được liên hệ giữa hai người nhưng liên hệ này mỏng hơn trước rất nhiều.



Phương Khác cầm đi phía trước, Ngô Thất theo sát phía sau. Y đi giữa những minh thi này, cố gắng không nhìn họ mà chuyên tâm đi đường của mình.



Chẳng qua mới đi được một phần ba khoảng cách, những minh thi này giống như đã kết thúc nghi thức nào đó, toàn bộ đứng lên. Phương Khác thu khí tức đến cực hạn, tránh khỏi những minh thi đó cố gắng dời bước. Những minh thi này chậm rãi tản ra, Phương Khác hơi thở ra một cái, mà lúc này một đôi mắt lại đối diện với y.



“Bắt được nhữ rồi.” Trên mặt người đó xuất hiện nụ cười vô cùng quái dị. Phương Khác nhận ra hắn, đây chính là người… minh thi đã xuống hồ nước trong đại điện đầu tiên. Hắn duỗi tay muốn túm Phương Khác.



Phương Khác né khỏi tay hắn, bất giác cúi đầu nhìn, con ngươi không khỏi co rút. Trong đèn lưu ly của y lại tắt một ngọn nến.



Mà lúc này minh thi đó vừa há miệng, con ngươi đột nhiên lồi ra. Không đợi hắn mở miệng, Phương Khác đã chém rớt đầu hắn. Nhưng vô dụng, đầu đã rớt xuống cũng không thể ngăn cản hắn phát ra tiếng thét dài.



Thoáng cái, mấy ngàn minh thi trong cung điện đều dừng lại một giây, kế tiếp thì chậm rãi xoay người, từng đôi mắt nhìn vào Phương Khác và Ngô Thất.



“Kẻ tự tiện xông vào tế đàn, bắt được nhữ rồi.” Lập tức tất cả minh thi như đều sống lại, trong tay họ hoặc cầm kiếm hoặc cầm đao nhắm vào hai người.



Phương Khác và Ngô Thất lưng tựa lưng, một mặt giết minh thi một mặt tiếp tục di động về hướng đại điện. Nhưng ngọn nến trong đèn lưu ly thoáng cái tắt hết. Chỉ còn lại một mầm lửa chính giữa còn leo lắt. Phương Khác cảm giác được sự tồn tại của tử khí, mắt mũi tai họng đều chảy ra huyết dịch màu đen.



Ngô Thất sợ hãi, kéo Phương Khác vào canh khí hộ thể của mình. Trong đôi tay khô vàng lóe sáng vũ khí. Đây cũng là lần đầu tiên Phương Khác nhìn thấy vũ khí của Ngô Thất. Hai cây Nga Mi kích mảnh, dài bằng nửa cánh tay. Ngô Thất kéo cổ áo Phương Khác, nhìn sang chỗ cung điện, sau đó ném mạnh Phương Khác ra.



Tu vi Phương Khác chưa đến nguyên anh, nếu bị tử khí lây nhiễm hậu quả không thể tưởng nổi.



Phương Khác giật mình, sau đó được người tiếp lấy. Thái A chậm rãi cúi đầu, sau đó buông Phương Khác ra. Phương Khác nhìn hướng Ngô Thất, phát hiện Ngô Thất quả thật đủ sức mới thở ra. Thái A vương cánh tay oánh bạch tới, hai viên đan dược màu đỏ lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay hắn. Phương Khác nhận lấy nhét vào miệng.



Nhưng khi đứng ở đây y mới phát hiện, địa cung vốn sáng rực trong mắt y lại bị bao trùm một tầng hắc khí dày đặc. Hắc khí này từ lòng đất chậm rãi tràn ra. Hơn nữa y rõ ràng nghe thấy tiếng thét của linh thú ở tòa cung điện thứ nhất truyền đến. Trong đó còn xen tạp tiếng kinh hô của người. Phương Khác nhíu mày, nhưng ánh mắt chỉ đặt lên người Ngô Thất.



Động tác của Ngô Thất đã nhanh đến mức không thấy rõ, người hắn biến mất giữa biển minh thi, nhưng không ngừng có minh thi ngã xuống.



Thái A thờ ơ nhìn, cho dù trong mắt hắn động tác của Ngô Thất có nhanh như ma quỷ.