Khác Thủ Tiên Quy

Chương 185 : Ba đại lục 1

Ngày đăng: 09:45 18/04/20


“Đệ nhớ, huynh luôn nghiên cứu cấm chế giữa tam giới. Lần trước lúc đi phàm giới huynh còn nói thông hành không trở ngại, vậy hiện tại có phải đã có thể giải trừ?”



Diệp Vu Thời nghiêm túc húp canh, qua loa gật đầu.



Phương Khác một tay bưng canh, tay rảnh thì nghịch tóc Diệp Vu Thời. Sau đó nhéo nhéo tai Diệp Vu Thời.



“Ở đại lục Hoang Mạc tổng cộng huynh có bao nhiêu tư quân?”



Diệp Vu Thời túm cái tay làm loạn của Phương Khác, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Phương Khác, sau đó sáp tới liếm một cái lên môi Phương Khác.



Phương Khác ngẩn ra, Diệp Vu Thời đã buông tay y ngồi trở lại. Đây là bị trêu ghẹo? Phi, trêu đùa. Một suy nghĩ nào đó vụt qua trong đầu Phương Khác, y càng lúc càng cảm thấy… Vu Thời sẽ thành thành thật thật để y áp sao?



“Lúc trước huynh nói thông hành không trở ngại là có hạn chế, một tu sĩ thông qua cần tiêu phí lượng lớn linh thạch, mà tu sĩ xuyên qua cấm chế ít nhất phải tiêu phí một nửa linh lực. Lúc trước huynh là thông qua hải vực Hoàng hải, bây giờ hải vực Hoàng hải đã bị phái Thái Hành nắm giữ, nếu lại thông qua hải vực Hoàng hải, dưới tình huống không đủ linh lực chỉ sợ sẽ bị phái Thái Hành trực tiếp nuốt chửng.” Diệp Vu Thời bình tĩnh thuật lại tình huống lúc này, ngoài mặt thản nhiên như không. Cứ như vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì.



“Giải trừ cấm chế giữa ba đại lục là một công trình to lớn, ít nhất cần hai tu sĩ kỳ hợp thể ở cạnh bổ trợ mới được.”



Phương Khác trợn trắng mắt, đè ép suy nghĩ thoáng hiện mỉm cười nói với Diệp Vu Thời luôn mang vẻ quân tử: “Vậy sao? Vậy sư huynh có mưu kế khác không?”



“Sư đệ tín nhiệm sư huynh như thế, sư huynh thật sợ hãi.” Diệp Vu Thời nhướng mày, nâng cao âm cuối, mang theo ba phần trêu cợt.



“… Nói thật đi, huynh và sư phụ đệ đạt thành hiệp nghị gì?” Phương Khác hơi dời đường nhìn, từ bỏ dáng vẻ nghiêm túc, dứt khoát hỏi.



Tiêu trưởng lão tìm Diêu Trọng Khanh ‘nói chuyện’, nếu đã là do sư phụ y mớm lời vậy chứng minh chuyện tư quân của Diệp Vu Thời sẽ được bỏ qua. Vậy Diệp Vu Thời và sư phụ y nhất định có mưu tính gì đó.



Cục diện hiện tại sư phụ không thể không làm gì, nhưng từ lúc phái Thái Hành phất cờ tiến công đến nay, Trí Tiêu biểu hiện quá bình tĩnh. Thực sự không phù hợp với ấn tượng của y về ông, nhất định là Trí Tiêu đang mưu tính đại sự gì đó. Muốn bất ngờ cho phái Thái Hành một kích.



Như hai câu nói được chuyển cho y, đặc biệt là câu cuối cùng.


Diêu Trọng Khanh vỗ mạnh lên bàn, tức giận nói: “Nếu tình thế đã ác liệt như vậy tại sao còn không thả ta ra! Chết tiệt, ít nhất lão tử còn có thể giết thêm vài tên! Mẹ nó, phái Thái Hành [email protected]%T%.”



Tiêu trưởng lão mấp máy môi, lặng lẽ nhìn Diêu Trọng Khanh đã tức gần chết trước mắt. Chiếc bàn gỗ thượng hạn chớp mắt hóa thành bụi, mà Diêu trưởng lão trước giờ cao ngạo lạnh lùng thích dùng lỗ mũi nhìn người… đang tức giận bừng bừng trừng ông. Nho nhã cao quý gì đó hoàn toàn không còn.



“Sư huynh, có phải ngươi dùng từ hơi thô tục không?” Tiêu trưởng lão cuối cùng cũng yếu ớt nói ra câu này dưới cái trừng mắt của Diêu Trọng Khanh.



“Mẹ nó, lúc này ngươi còn nói cách dùng từ với ta? Hiện tại! Tức khắc! Lập tức! Thả ta ra! Lão tử muốn lên chiến trường!”



“Vậy còn tư quân của tiểu tử Diệp Vu Thời.” Tiêu trưởng lão nhỏ giọng hỏi.



“Tư quân? Ha… phái Thái Hành thúi không cần mặt mũi dựng danh hiệu ‘trảm yêu trừ ma’ tới đánh Côn Luân chúng ta. Hắn nói yêu ma tu là ác, lẽ nào là đúng? Hắn cho rằng phái Thái Hành hắn là thứ gì? Là lời vàng ý ngọc hay sao?” Diêu Trọng Khanh lạnh lùng nói: “Chỗ nào có tư quân? Rõ ràng chính là quân đội của Côn Luân ta.”



“Sư huynh, ngươi đây là đáp ứng rồi?” Tiêu trưởng lão sáp tới, cẩn thận hỏi.



“Ngươi cho rằng ta có bệnh à? Lão tử thả thứ chó Thái Hành kia không đánh, tự chỉnh người mình? Thiếu tiền đồ!” Diêu Trọng Khanh trừng mắt nhìn Tiêu trưởng lão.



“Hiện tại có thể ra ngoài chưa?” Diêu Trọng Khanh bước tới cửa, lạnh lùng nhìn Tiêu trưởng lão.



“Sư huynh, mời ngươi, mời ngươi.” Tiêu trưởng lão vội nói.



Chỉ thấy sư huynh ông đứng ở cửa định thần, tỉ mỉ chỉnh lý lại y sam, phất tay áo, thong thả ung dung đẩy cửa.



Sau đó hừ lạnh với đám người bên ngoài, thần tình lãnh ngạo cực điểm.



“Đúng là anh hùng xuất thiếu niên, bản lĩnh thật lớn.” Ném câu này vào mặt Phương Khác và Diệp Vu Thời, Diêu Trọng Khanh mới không nhanh không chậm theo Trịnh Trường Thiên đi mất.



Tiêu trưởng lão nhìn sư huynh hấc đầu ra vẻ cao nhã nhà mình đi mất, lặng lẽ quay đầu nhìn vụn gỗ trên đất. Thuận tiện nhớ lại dáng vẻ bạo nộ như sấm cùng với những lời nói tục không trùng lặp tối nay. Hóa ra sư huynh ra ngoài lịch luyện không chỉ tăng trưởng tu vi mà thôi, ta đây thật hổ thẹn.