Khác Thủ Tiên Quy
Chương 186 : Ba đại lục 2
Ngày đăng: 09:45 18/04/20
Cho dù Phương Khác hiểu giải trừ cấm chế giữa ba đại lục là cục diện cần thiết, nhưng cũng chỉ hiểu mà thôi, muốn chân chính làm được điều này cực khó.
Chẳng hạn, hai tu sĩ kỳ hợp thể. Thái A là một, Phương Khác mơ hồ đoán được người còn lại chắc là Trí Tiêu. Nhưng Trí Tiêu lại không thể rời khỏi phái Côn Luân. Vì một khi ông rời khỏi Côn Luân, hai tu sĩ kỳ hợp thể trên Thái Hành và Thiên Sơn cũng sẽ rời khỏi môn phái, chế ước lẫn nhau.
Các bên đồng ý sẽ không sử dụng tu sĩ kỳ hợp thể.
Mà trận truyền tống tuy cũng có thể đạt đến hai đại lục khác, nhưng một lần nhiều nhất chẳng qua năm người, lượng linh thạch tiêu phí lại quá lớn, không có môn phái nào có thể gánh nổi.
Đúng, trước mắt vẫn là một tử cục.
Mà đối với những phái khác, phái Côn Luân đã là vật trong túi, hiện tại chẳng qua chỉ đang giãy chết.
Nhưng, phái Thiên Sơn công đánh thành Hi Hòa lại giằng co cả hai tháng.
Khu mua bán Côn Luân vốn vì chiến sự đã bình lắng hơn, nhưng một tháng trước, trời đổ cơn tuyết lớn, lại đổ một trận mưa truyền đơn. Truyền đơn đầy trời phủ khắp cả lãnh địa Côn Luân. Sau đó lại nhảy vọt ngàn dặm, được thám tử của Phương Khác đưa tới trước mặt các đại môn phái.
Tả Khâu tùy tiện ném truyền đơn đi, tờ giấy mỏng manh cứ thế lờ đờ từ đỉnh núi rớt xuống. Giấy trắng dung làm một với sắc tuyết phủ kín khắp nơi. Mặt tuyết phản xạ ra ánh dương quang chói mắt, dãy núi Thái Hành bị băng tuyết phủ kín trông đặc biệt có ý cảnh. Nếu nói Côn Luân là kỳ sơn dị phong, như tiên cảnh thanh khiết. Vậy Thái Hành chính là hùng vĩ. Thế núi Thái Hành đông dốc tây thoải, chỗ hùng vĩ có vách núi đứt đoạn cao gần ngàn trượng, mà chỗ mỹ lễ lại có hồ Trung Môn nổi danh. Phái Thái Hành thì tọa lạc trên Ngũ Linh sơn đẹp nhất trong đây, sau núi này là một vách đá đứt đoạn. Dưới núi có năm linh mạch, tên Ngũ Linh sơn cũng từ đó mà ra.
Trong phái Thái Hành lúc này rất trang nghiêm, ngay cả nữ tu cũng mặc võ trang, anh khí bức người, khinh giáp đặc chế màu bạc, phối với áo lót màu đen, trên tay áo rõ ràng có hình Thái Hành bát quái. Nhìn sơ qua, trong Thái Hành không có một ai rảnh rỗi, trong mắt ai ai cũng như có một ngọn lựa rực cháy, cuồng nhiệt và kiên định.
Giang Trầm Chu bọc y phục dày đứng bên cạnh Tả Khâu, nhìn tờ giấy biến mất trong tuyết bay đầy trời. Phía trên viết một bài thơ truyền khắp Cửu Châu. Chẳng có âm luật gì đáng nói, cũng không phải là thể gì, ngay cả vần cũng không có, nhưng lại rất có tính kích động.
Giang Trầm Chu chỉ nhìn qua đã nhớ, đặc biệt là một câu trong đó. Người Côn Luân thà chết không hàng.
Giang Trầm Chu cười mỉa: “Vậy thì chết đi.”
“Phương sư thúc thật sự rất lợi hại.” Dịch Quái đột nhiên nói, nếu không phải Phương sư thúc khởi xướng cơn ‘mưa’ truyền đơn này, nghĩ được cách tập trung tất cả lực lượng của Côn Luân. Xây dựng ‘chí nguyện quân’, thu gom vật tư. Bọn họ chỉ có thể nóng ruột đợi trong môn phái, mà biên cảnh nhất định phải đối mặt với tình huống thiếu thốn vật tư lại thiếu thốn binh lực.
Hách Liên Đồng nghiêng mặt qua nói rất đương nhiên: “Biểu ca của ta tất nhiên lợi hại.”
“Nghe nói sư thúc từng gửi một bức thư cho phái Thái Hành, trên thư nói Thái Hành giết một người Côn Luân, ngài sẽ giết mười người Thái Hành, là thật sao?”
“Đúng.”
Ở nơi khác, Trịnh Trường Thiên đã thấy được Diệp Vu Thời có tài năng thống soái trong đối chiến. Người Diệp Vu Thời huấn luyện ra, Thôi Cát, La Tất, An Thường Lạc vân vân lôi một tên ra đều có thể độc chắn một mặt. Mà tư quân dưới tay Diệp Vu Thời, khi tập trung là một thanh rìu bén càn quét ngàn quân như lốc xoáy, phân tán ra thì lại là từng thanh đao bén tiêu diệt địch nhân.
Càng huống chi tư quân của Diệp Vu Thời còn là ba tộc trộn lẫn, phát huy ưu điểm tránh né khuyết điểm. Trên chiến trường chính là một lực lượng cực kỳ khủng bố. Luôn dùng tổn thất nhỏ nhất đổi lấy thắng lợi lớn nhất.
Vì thế Trịnh Trường Thiên có ý giao quân quyền chỉ huy vào tay Diệp Vu Thời, mà Triệu Lịch Duyệt người này cũng để lộ mũi nhọn ở phương diện chỉ huy, hắn tựa như trời sinh đã là một mưu sĩ.
Nhưng Trịnh Trường Thiên lại không tán thưởng mấy phương thức chỉ huy của Triệu Lịch Duyệt.
Triệu Lịch Duyệt cũng có thể dùng cái giá nhỏ nhất đổi lấy thắng lợi lớn nhất, nhưng cái giá nhỏ nhất này lại không phải là ‘tổn thất’ mà là ‘hy sinh’. Đúng, hy sinh. Triệu Lịch Duyệt lại một lần nữa dùng hơn ngàn tu sĩ làm mồi dụ khiến tông môn mắc bẫy, tuy cuối cùng giành thắng lợi. Nhưng hơn ngàn tu sĩ đó lại tử thương một phần ba, hơn nữa còn dưới tình huống hoàn toàn không biết gì.
Phương Khác vì thế đã quở trách Triệu Lịch Duyệt, Triệu Lịch Duyệt cũng rất thành khẩn nói sẽ không có lần thứ hai. Nhưng Trịnh Trường Thiên không thấy được ý hối cải trong mắt Triệu Lịch Duyệt, hắn không cho rằng mình làm sai cái gì, chỉ hứa sẽ không làm như vậy nữa mà thôi.
Còn Phương Khác… nói đến đây, Trịnh Trường Thiên có chút đau đầu. Phương Khác có cái nhìn đại cục rất tốt, nhưng tuyệt đối không phải là một thống soái tốt. Không phạm sai lần, nhưng cũng không xuất sắc. Hơn nữa so về chỉ huy, y càng nguyện ý xung phong giết địch, hay làm hộ vệ khi Diệp Vu Thời lên chiến trường chỉ huy.
Nhưng Trịnh Trường Thiên chợt chuyển ý niệm, cảm thấy mình quá mức cưỡng cầu. Người không hoàn mỹ, nếu Phương Khác ngay cả thống soái cũng làm được, vậy còn cái gì y không thể làm sao? ‘Truyền đơn’ lần này của y đã triệu tập hơn hai mươi vạn tu sĩ cho Côn Luân, cùng lương thảo mấy năm. Đủ để tất cả mọi người bội phục tôn kính.