Khác Thủ Tiên Quy

Chương 222 : Như Thị quán 1

Ngày đăng: 09:45 18/04/20


“Nhóm người Duy Pháp đường Tiêu trưởng lão đều tới tìm ta đòi người.” Trí Tiêu nói: “Nhưng sao ta biết tiểu tử này đi đâu chứ?” 



Tào Đoạt cười nói: “Nhóm Vương Lạc Dương cũng từng tới.” 



Trí Tiêu lắc đầu nói: “Thật là biết tìm chuyện cho ta.” 



Ông hơi trầm tư một lát, sau đó nói: “Thôi vậy, lúc thừa lễ y sẽ xuất hiện.” Nói xong Trí Tiêu liền xoay người ra ngoài. 



Tào Đoạt nhìn bóng lưng hao gầy của Trí Tiêu, mặt không biểu tình đi theo. 



Cho đến Thận Hành Nhai, Tào Đoạt ở dưới thủ, mà Trí Tiêu như mấy lần trước một mình lên đỉnh Thận Hành Nhai. 



Tiêu Vân Dật để trần chân ngồi khoanh chân trong ngục thất u ám, ngục thất này vô cùng chật hẹp. Nói là ‘thất’ không bằng nói là động. Người trong ngục thất không thể đứng thẳng, chỉ có thể cong lưng đi. Mà độ rộng của ngục thất, ngay cả nằm nghiêng đối góc cũng vô pháp cho một nam tử vóc cao nằm thẳng. Càng huống chi bên trong lại tối tăm, nếu ngục thất trong Thận Hành nhai đều là như thế đệ tử phạm tội của Côn Luân chỉ sợ sẽ ít đi rất nhiều. 



Thạch môn ngục thất chậm rãi trượt mở, ngục thất chật hẹp lập tức sáng tỏ. Trí Tiêu vén y bào, trực tiếp ngồi ở cửa ngục thất, nghiêng người nhìn Tiêu Vân Dật. 



“Trên Tuyết Nguyên mấy hôm trước chết một người. Đệ tử đời trẻ tuổi có thể không quá quen thuộc người đó, nhưng ta nghĩ ngươi nhất định biết hắn là ai. Khổ tăng Nhất Hành.” Trí Tiêu nói. 



Cái gọi là Tuyết Nguyên, chẳng qua là một địa giới do thiên địa dị tượng hình thành, vì nơi đó cực hàn tích băng thành sông, tuyết rơi không ngừng mà được đặt tên. Nó nằm ở nơi giao giới giữa phái Thái Hành và núi Trường Bạch. Tại đây có một tông thần bí nhất trong tứ đại tông môn – Như Thị quán. 



Môn phái đầu tiên nghiêng về Thái Hành chính là Như Thị quán, nếu nói Tổ Sơn tự là thủ lĩnh của thế lực bốn tông môn, vậy thì Như Thị quán chính là lãnh tụ tinh thần của bốn tông môn. Trong Như Thị quán đều là một đám khổ tu sĩ, không dễ dàng ra khỏi tông môn. Mấy năm gần đây còn yên hơi lặng tiếng, đến mức rất nhiều người đã gạt ra sau đầu. 



Cho nên cực ít có người biết tác dụng nổi lên của khổ tăng Nhất Hành trong trận đại loạn. Hắn vốn ra đời ở Thái Hành, sau lại vào lúc hai phái ngầm đồng ý đến Như Thị quán xuống tóc đi tu. Hắn duy trì quan hệ giữa Như Thị quán và Thái Hành. Hiện nay hắn vừa chết, liên hệ giữa Thái Hành và tông môn liền ít đi một tầng. 



Tiêu Vân Dật nhướng mắt nhìn Trí Tiêu một cái, rồi nói: “Hử? Ai làm?” 
Mấy hôm trước, La Tất và Công Tôn Tùy bị truy sát. Hai người cùng Diệp Vu Thời sớm đã hẹn trước thời gian gặp mặt, lại không thể tránh được Như Thị quán truy tung. 



Cuối cùng hôm nay bị vây tại đây. 



“Lời của tiền bối, thứ vãn bối không thể tán đồng. Ta cho rằng, bất luận mục đích của các ngươi có cao thượng vô tư thế nào, nhưng chỉ cần thủ đoạn dơ bẩn. Chuyện này tất nhiên là sai lầm và còn dơ bẩn. Đại sư lẽ nào không cảm thấy trên tay dính máu tươi dầm dề, tẩy không sạch sao?” Diệp Vu Thời lạnh nhạt nói. 



Nhất Ngôn đại sư bình thản nhìn Diệp Vu Thời, thấp giọng nói: “Phật viết ‘đại từ đại bi’, người đại từ cũng đại bi, đại bi cũng là đại từ.” 



Diệp Vu Thời nhướng mày nói: “Không đại từ, không đại bi mới là sở cầu của kẻ trí.” 



“Sai rồi.” Nhất Ngôn đại sư nói: “Hà tất phải thế. Chuyện này không liên quan ngươi, bỏ lại hai người họ, chúng ta sẽ thả ngươi đi.” 



“Cái này không thể.” Diệp Vu Thời nhàn nhạt nói. 



Tay cầm niệm châu của Nhất Ngôn ngừng lại, chắp tay thành chữ thập nói: “Vậy thì thứ tại hạ không khách khí nữa.” 



Công Tôn Tùy một tay ôm La Tất, tay kia cầm một bàn tính. Còn La Tất, cười lạnh nói: “Nói cứ như ngươi từng khách khí vậy, đại sư huynh cần gì phải phí lời với bọn họ chứ? Trực tiếp đánh đi.” 



Một phật tu khác tức giận quát: “Vô lễ, đợi ta giết các ngươi báo thù cho Nhất Hành đại sư!” 



Nhất Ngôn nâng tay ngăn cản phật tu đó, nhìn Diệp Vu Thời: “Không muốn sát sinh vô cớ, ngươi tự rời khỏi Như Thị quán ta sẽ không tính toán với Côn Luân.” 



Diệp Vu Thời mỉm cười, nhìn Nhất Ngôn nói: “Đại sư quả nhiên là đại sư, thiên hạ lừa trọc đều như nhau.”