Khác Thủ Tiên Quy

Chương 223 : Như Thị quán 2

Ngày đăng: 09:45 18/04/20


Mà lúc này, Phương Khác đang ở bình nguyên cách Tuyết Nguyên lộ trình mấy ngày đêm. 



Lúc Diệp Vu Thời ở phàm giới, Phương Khác từng cầm kiếm giết người vì hắn. Lúc này, Phương Khác lại cầm kiếm dẫn Thái A đi giết người. 



Giang Trầm Chu chịu mạo hiểm lớn như thế, thả Hoàng Dực ra. Hơn nữa còn giày vò Hoàng Dực đến thế, mới đưa ra tin tức này. 



Vì thế y bỏ lại tất cả trong phái, không tiếc giá nào đi giết chết Thập Phương. Vì y biết nếu Giang Trầm Chu đã nhận định Thập Phương đáng chết, thì Thập Phương nhất định có lý do không thể không chết. 



… 



Thập Phương ngồi trong trướng bồng lớn, tay đang xoay ống chậm rãi ngừng lại, trong lòng vụt qua một suy nghĩ. Nhưng lúc này, Kính Phi ngồi cạnh hắn đột nhiên lên tiếng: “Thập Phương sư phụ, hôm nay ngài muốn đi Thiên Sơn sao?” 



Thập Phương nhíu mày, lại ngưng thần. Suy nghĩ đó đã thoáng qua, không biết vì đâu mà hiện lên. 



“Ừm.” Thập Phương lạnh nhạt đáp lại một tiếng, ánh mắt nhẹ đảo qua tay áo, ở đó có một bức thư, một bức thư có thể thay đổi thái độ của Thiên Sơn. Một bức thư hắn cần tự tay đưa đi, tận mắt nhìn thấy Chu chưởng môn mở ra. Bức thư này cũng sẽ thay đổi đại lục Cửu Châu và tu tiên giới… nói không chừng bức thư này sẽ được ghi vào sử sách, trở thành một điểm chuyển ngoặt trên lịch sử. 



Ngày này, là thật sự phải đổi. 



Thập Phương đứng dậy, bước ra khỏi trướng bồng. 



“Ngươi đi nói cho Địch lão tổ một tiếng, chúng ta nên lập tức khởi hành.” 



Nhưng khi họ đi được trăm dặm, Thập Phương nhìn thấy hai người cản đường họ. 



Hắn nhìn Phương Khác, không có quá nhiều kinh ngạc mà là một cảm giác vốn nên như thế. Ngược lại Địch lão tổ đi bên cạnh hắn, sắc mặt kịch biến, nhìn chằm chằm vào Thái A sau lưng Phương Khác. 



Sau trận chiến Hoàng hải, chỉ sợ không ai không biết nam tử tóc bạc này là tu sĩ kỳ hợp thể, hơn nữa còn là một kiếm tu. 



Nhưng ánh mắt Địch lão tổ nhìn Thái A lại tràn đầy sợ hãi. 



Ông lầm bầm: “Thái A kiếm.” 


Ngụy Khang vẫn là lần đầu tiên thấy trên mặt Hộ Lạc xuất hiện biểu tình như thế, hắn bất giác có chút căng thẳng hỏi: “Sao vậy? Phát sinh chuyện gì sao?” 



“Thập Phương chết rồi.” Hộ Lạc nói. 



“Hả?” Ngụy Khang trước là kinh ngạc, sau đó lập tức hỏi: “Ai làm?” 



Hộ Lạc lắc đầu nói: “Không biết, nhưng tất cả mọi người đều đã xác định là Côn Luân làm. Xem ra sắp bắt đầu rồi.” 



Nửa tháng sau. 



Hách Liên Thập Cửu ở đại lục Hoang Mạc siết chặt mảnh giấy, sau khi xem xong trầm mặc thu kiếm, xuống đài. Nam tu sĩ tuấn lãng đang đánh đến hưng trí bừng bừng trên đài, thấy đối phương vì một con chim không hiểu sao bay tới đột nhiên dừng lại. Sau đó lại đột nhiên quay người đi. 



Người phán quyết lập tức phán Hách Liên Thập Cửu nhận thua, mọi người đang xem đều xôn xao nghị luận, vị tu sĩ từ khi bắt đầu đến nay chưa từng thất bại nhận thua sao? 



Nam tu nâng tay lau vết máu bên khóe miệng, suy nghĩ một lát rồi đuổi theo. 



“Này… ngươi đi đâu?” 



Hách Liên Thập Cửu đầu cũng không quay lại nói: “Cửu Châu.” 



“Ha, ta biết ngay ngươi là nhân tộc, ngươi trở về làm gì?” Sự lạnh nhạt của Hách Liên Thập Cửu không ảnh hưởng chút nào đến Lê Đồ. 



Hách Liên Thập Cửu không trả lời, hắn trở về đương nhiên là vì nên trở về rồi. 



Lê Đồ vẫn theo sau Hách Liên Thập Cửu, đột nhiên nói: “Tông môn và Thái Hành ở Cửu Châu lại liên thủ, chiến tuyến kéo rất dài, chẳng qua Côn Luân có vẻ cũng rất mạnh. Mạnh ngoài dự liệu, dù sao bọn họ lúc trước luôn ở trong thế bị động.” 



“Người tên Diệp Vu Thời kia, ngươi biết không? Ở đại lục Hoang Mạc chúng tôi danh tiếng của hắn cũng rất vang, nhưng không ngờ một mình hắn cư nhiên lại khiêu khích hai trưởng lão của Như Thị quán… chậc, nghe nói phật tu đánh nhau đều rất không cần mặt mũi, luôn thích ỷ đông người hiếp ít người. Không ngờ được lại cắn phải khúc xương cứng, tự làm mẻ răng mình.” 



“Ai, ta cũng cùng ngươi đến Cửu Châu vậy. Chắc chắn có người đánh hoài không hết.” Lê Đồ liếc nhìn Hách Liên Thập Cửu một cái, hưng phấn nói. 



“Ngươi thật ồn.” Hách Liên Thập Cửu nói.