Khác Thủ Tiên Quy

Chương 229 : Tri mệnh, sẽ không lo 1

Ngày đăng: 09:45 18/04/20


Mọi người đều biết, sau thừa lễ quyền lực Côn Luân đã được trao đổi thực chất. Người cầm quyền trẻ tuổi nhất lịch sử Côn Luân đã xuất hiện. Mà các đệ tử đời ba mươi bảy vừa đến tuổi đã lũ lượt lên chiến trường. 



Tu sĩ cả tu chân giới hoặc chủ động hoặc bị động tiến vào chiến trường. 



Cả năm nay phát sinh đủ chuyện lớn nhỏ không đếm xuể, trong đó có hai chuyện khiến người ta kinh ngạc nhất. 



Một là Như Thị quán biến động, Nhất Nặc trưởng lão giết chết Tín Hướng ý đồ giá họa cho Côn Luân bị bại lộ. Còn bị Côn Luân vạch trần Nhất Nặc là mật thám của Thái Hành. Mọi người xôn xao không ngừng, trong đó thế nhưng còn dính đến chuyện Đào Hoa Xung diệt thôn. Tông môn đại loạn, Hộ Lạc và Trần Phủ mượn cơ hội bình định nội loạn Cổ Sát tự. Mà Lục Phương cố chống thân thể trọng thương, miễn cưỡng ổn định tông môn, không đến mức tan tác, chỉ là dù sao xuất sư vô danh, có không ít động tác nhỏ. 



Hai là Diệp Vu Thời dẫn binh từ đảo Mặc Tâm công đánh Thái Hành, Thái Hành không kịp phòng bị liên tiếp mất mười hai đảo. Thế của Diệp Vu Thời, không ai cản được. 



Trước đó, không ai nghĩ đến quân đội Thái Hành lại bại thảm như thế. 



… 



“Gần đây chiến sự thế nào?” 



“Lại bại rồi, Diệp Vu Thời dụng binh như thần, chiến tuyến đã đến ven biển… Đội quân trộn lẫn ba tộc đó ở trong tay Điền Thanh Quang và Diệp Vu Thời, quả thật chênh lệch trời đất. Cho dù Hàn Không của Thái Hành so với Diệp Vu Thời chỉ sợ cũng kém một bậc.” Mấy từ cuối cùng được tu sĩ hàm hồ nói qua. 



“Không biết Tả Khâu khi nào xuất quan…” 



Nhóm đệ tử đời ba mươi bảy Côn Luân đã lên chiến trường, thêm không ít chiến lực cho Côn Luân. Mà Thiên Sơn trước kia luôn hướng về Thái Hành không hiểu sao đột nhiên chuyển biến thái độ. Không những không đối kháng Côn Luân, đối với tu sĩ Thái Hành ở nơi giáp ranh của Thái Hành và Thiên Sơn cũng càng thêm bất hảo. Trong hai tháng ngắn ngủi, đã phát sinh trên trăm lần đấu pháp. 



Đáng sợ nhất là quân đội Diệp Vu Thời thống lĩnh, thế không thể cản. Mà Tả Khâu còn đang bế quan, Tiêu trưởng lão sau khi về phái cũng vì trọng thương mà bế quan không ra. 



Hướng gió của những môn phái khác và tản tu lập tức thay đổi. Hơn hai năm trước, họ còn đang nghị luận Côn Luân có thể chống đỡ bao lâu dưới mãnh công của Thái Hành. Mà lúc này họ lại bắt đầu suy đoán không khí cạnh tranh của Thái Hành. 



Nhưng, Thái Hành vẫn chưa dao động quân tâm như họ đã tưởng. 



Thái Hành vẫn là Thái Hành mấy năm trước, không chút rối loạn… nghiêm trang lại tràn đầy khí tức cuồng nhiệt. Họ chưa từng cho rằng Côn Luân có thể chân chính uy hiếp đến mình. 




Hắn rất bình tĩnh nói: “Lẽ nào ngài không cảm thấy, tiếng kêu gào và than khóc thống khổ này… thực sự là vô cùng vui tai. Ngài thấy họ oán hận ta, thù hằn ta, muốn giết chết ta. Nhưng sự thật lại là bất luận bọn họ oán hận ta, thù hằn ta thế nào, mỗi ngày ta đều có thể vui vẻ phẩm trà thưởng thức tiếng kêu gào và thống khổ của họ. Bọn họ muốn giết ta, nhưng cuối cùng lại sống nhờ vào cơm thừa canh cặn ta bố trí cho họ. Thú vị biết bao.” 



Tiêu Vân Dật dừng lại một chút, mới nói: “Ha?” 



Giang Trầm Chu nhanh chóng thay đổi tiểu tình, thu lại nụ cười nói: “Đệ tử vọng ngôn rồi, không dám giấu trưởng lão, mong muốn của đệ tử, chỉ có một chữ quyền mà thôi. Đệ tử vốn chẳng qua là một tiểu nhân vật, ai muốn dẫm đều có thể dẫm một cái. Mà hiện tại, bọn họ sẽ không nghĩ làm sao đến dẫm ta, mà ngàn vạn lần đừng bị ta dẫm…. Có quyền rồi, liền có được tất cả.” 



Nhưng sau khi nghe xong biểu tình Tiêu Vân Dật vẫn có chút bất thường. 



… 



Lặp lại như thế, trong một tháng, Tiêu Vân Dật sẽ đến bảy lần. 



Người có địa vị như Tiêu Vân Dật, nếu tỏ thiện ý với ai, chỉ sợ cả tu tiên giới người có thể chống cự rất hiếm hoi. Huống chi Chu Thức Vũ còn đang ở trong điều kiện sinh tồn ác liệt như thế. Có lúc lời Tiêu Vân Dật nói thật khiến người động dung, ngay cả Giang Trầm Chu cũng đều cho rằng Chu Thức Vũ có lẽ đã dao động. Nhưng, hắn không có. Đau lòng cũng thế, thế công nhu tình cũng thế, Chu Thức Vũ đều biểu hiện như không hề nghe thấy. 



Ban ngày, hắn chịu đựng hình phạt như làm theo thông lệ của Giang Trầm Chu, không biểu hiện bất cứ cảm xúc nào. Mà buổi tối, hắn lại ôn nhu như thể có thể bao dung tất cả thế gian, truyền thụ công pháp, giảng thiên nam địa bắc, miêu tả mỹ cảnh Côn Luân, thế giới trong sách cho các đệ tử trong lao. 



Hôm nay Giang Trầm Chu ngồi bên giường Chu Thức Vũ, không biết vì sao đột nhiên hỏi một câu: “Sợ chết sao?” 



Chu Thức Vũ ngước mắt lên nhìn Giang Trầm Chu, thế nhưng cũng mở miệng trả lời. 



“Nếu sợ chết thì có thể không cần chết sao?” 



Giang Trầm Chu cong khóe môi. 



Sau đó lại hóa thành cười lạnh: “Bắt đầu từ ngày mai đổi người đến chơi với ngươi, ngươi nên cảm thấy may mắn… chẳng qua tin tốt luôn đi kèm với tin xấu… ngày mai những hài tử đó sẽ bị phân ra đưa lên chiến trường. Người Côn Luân tự tàn sát nhau, ngươi nói có phải là rất thú vị không? Trò hay sắp mở màn rồi.” 



Ánh mắt Chu Thức Vũ lập tức biến đổi, như một thanh lợi kiếm đâm vào Giang Trầm Chu. Mà như vậy chẳng qua chỉ khiến nụ cười của Giang Trầm Chu càng thêm tùy ý.