Khác Thủ Tiên Quy

Chương 230 : Tri mệnh, sẽ không lo 2

Ngày đăng: 09:45 18/04/20


Ngân châm mảnh như sợi lông được lau chùi tỉ mỉ, sau đó đâm vào túi châm. Phàm là người từng kiến thức qua thủ đoạn của Giang Trầm Chu đều biết, một cây châm nhỏ bé này có thể tạo nên thống khổ lớn cỡ nào. 



Chu Lập Đức nhìn cây châm đó, bất giác thở dài. Nếu không có kỹ thuật thi châm của Giang Trầm Chu, chân Chu Thức Vũ đã sớm giữ không được. Nhưng… Chu Lập Đức nghĩ đến ánh mắt thù hận của những hài tử đó, chỉ cảm thấy trong lòng cực độ khó chịu. Bao nhiêu lần hắn muốn nói với những người đó chân tướng, nhưng không thể. 



“Dùng để uống, bảy ngày một lần.” Giang Trầm Chu đẩy một bình sứ nhỏ qua. 



Chu Lập Đức cất bình sứ đi, cân nhắc một lát nói: “Sau khi chúng ta đi, ngươi chuẩn bị làm thế nào? Cần chúng ta phối hợp không?” 



Giang Trầm Chu mặt không biểu cảm nói: “Đừng làm chuyện dư thừa.” 



Chu Lập Đức mắc nghẹn, hồi lâu mới nói: “Hôm đó Tiêu Vân Dật có phải đã hoài nghi ngươi rồi? Lời Mục Ảnh lưu lại trước lúc chết vẫn đã để lại hạt giống nghi ngờ, đúng không?” 



“Mỗi một người đều là đối tượng bị hoài nghi. Ngay cả Hàn Không cũng không ngoại lệ.” Giang Trầm Chu chỉ bình thản nói, cho nên hắn bị hoài nghi là chuyện rất bình thường. 



“Vậy sau này chúng ta làm sao liên lạc? Nếu không ta lưu lại vậy…” Chu Lập Đức nói. 



Giang Trầm Chu bình tĩnh nhìn Chu Lập Đức nói: “Có phải ngươi đã không còn thích hợp làm nghề này không? Đừng để ta cảm thấy phái ngươi đi làm việc là một sai lầm. Lúc thích đáng làm một kẻ câm, là một người điếc, hoặc là một người chết. Đây chính là sự giúp đỡ lớn nhất với ta.” 



Chu Lập Đức trầm mặc, rất lâu mới nói: “Vậy bảo trọng.” 



Giang Trầm Chu khẽ gật đầu, biểu tình vẫn lạnh nhạt. 



Chu Lập Đức đứng lên, nhanh chóng ôm vai Giang Trầm Chu vỗ vỗ. Xúc cảm hao gầy dưới tay khiến hắn không khỏi thở dài. Sau đó hắn nhanh chóng buông tay, nhìn ngón tay đã thần không biết quỷ không hay gác lên động mạnh cổ của mình, cười ha ha. 



Giang Trầm Chu sầm mặt nhìn Chu Lập Đức, lạnh giọng nói: “Nếu đều giống như ngươi thế này, mật thám Côn Luân sớm đã chết sạch rồi.” 



Nhưng Chu Lập Đức chỉ cười nói thêm một lần: “Bảo trọng.” 



Khi đó trong đoàn người họ, Giang Trầm Chu là người nhỏ tuổi nhất. Hắn là cô nhi được một trưởng bối nhặt về phái, vốn nên được đưa đến đám đệ tử bình thường. Nhưng hắn lúc đó chỉ mới bốn năm tuổi, lại ngang bướng kéo chặt tiền bối không chịu đi. Cuối cùng chỉ có thể lưu hắn lại Ám Ti. Có lẽ vì sống cùng với đám người trầm mặc kiệm lời bọn họ, nên từ nhỏ Giang Trầm Chu đã có sự bình tĩnh và lý tính đặc thù, chỉ là… không tử khí trầm trầm như hiện nay. 
Trong đội nhân mã này, Tiêu Bình Phúc là một trong số đó. 



Nó theo sát sau lưng hai người, ban đầu ngay cả thở mạnh cũng không dám, sau khi nhìn thấy Chu Lập Đức nói chuyện, cuối cùng nó nhịn không được lên tiếng: “Vậy muội muội của ta thì sao? Nó tên Tiêu Bình An, hiện nay chắc đã bảy tuổi. Nó có phải cũng cùng thoát với chúng ta? Ta có thể gặp nó không?” 



Chu Lập Đức nghẹn lại, lúc này Chu Thức Vũ lên tiếng: “Sẽ, ngươi sẽ gặp được nó.” 



Trong thời gian nói mấy câu ngắn ngủi, Ngũ Hành sơn cuối cùng cũng tỉnh lại trong bóng tối, linh quang chiếu sáng hắc ám, tiếng kêu thét, tiếng trốn chạy không dứt bên tai. 



Lúc này, tu sĩ áp hậu đã cẩn thận đóng lại cửa ám thất. 



Sau đó gần như tất cả mọi người đều không tự chủ được cảm thấy hưng phấn! Cuối cùng họ cũng thoát khỏi địa lao âm trầm khủng bố đó. 



Chỉ có Chu Thức Vũ nhìn mật đạo tuyệt đối không thể dựng xong trong mấy ngày, trầm tư. 



Sau khi người cuối cùng vào mật đạo, trong căn phòng họ bước vào xuất hiện một bóng người. Trong bóng tối, ngón tay thon dài trắng nõn đang bày trận pháp ngoài mật đạo. 



Mà tu sĩ Thái Hành cảm giác được có linh lực dao động mà lục tìm đến, nhìn thấy căn phòng trống rỗng, không thấy được đào phạm nào. 



Sau đó đợi khi họ ra khỏi phòng, thấy được ngoài phòng là một thanh niên thân hình thẳng tắp, ánh mắt âm trầm của hắn đảo qua, tất cả mọi người không rét mà run. 



“Tình huống thế nào?” Giang Trầm Chu hỏi, bên chân hắn còn nằm hai phạm nhân sinh tử không rõ. 



Vương Tuyết Hàm nhìn thanh niên, bước tới cung cung kính kính nói: “Khởi bẩm đại nhân, địa lao… hai ngàn năm trăm lẻ tám phạm nhân, bao gồm Chu Thức Vũ, toàn bộ trốn thoát, đến bây giờ chỉ bắt được một ngàn năm trăm lẻ một người.” 



Giang Trầm Chu lạnh lùng nhìn họ, khóe môi nhếch lên, mỉa mai: “Ta thế mà không biết Thái Hành lại nuôi nhiều phế vật đến thế.” 



Đám người Vương Tuyết Hàm hổ thẹn cúi đầu, hôm nay là họ trực, kết quả lại xảy ra chuyện lớn như thế.