Khác Thủ Tiên Quy

Chương 51 : Trận truyền tống

Ngày đăng: 09:44 18/04/20


Thấy Phương Khác ra khỏi cửa, Mạc sư phụ đảo khóe mắt, chưởng quầy liền gật đầu.



“Mạc sư phụ, đây… đây.” Chưởng quầy nhìn đá Tinh Thần trên bàn chần chừ. Đá Tinh Thần này có phải có được quá dễ rồi không?



“Là thật, hơn nữa bất kể chất lượng hay phẩm chất đều là thượng thừa… niên đại quá cao, thời gian hình thành tuyệt đối trên năm ngàn năm.” Mạc sư phụ nhíu mày, lấy ra một hộp gỗ tiện tay bỏ đá Tinh Thần vào. “Người này lại không phải người khai thác quặng chuyên nghiệp, mà là một kiếm tu.”



Ngón tay Phương Khác xương cốt rõ ràng, thon dài trắng nõn, không thô sần như người khai thác quặng. Nhưng ngón tay và lòng bàn tay có vết chai, hơn nữa dáng vẻ tinh thần đầy đủ, tư thế ngồi đoan chính, khí thế cũng không thu lại hết. Mạc sư phụ vừa nhìn thấy Phương Khác là đã đoán được.



“Vậy…” Chưởng quầy cười nịnh nọt, nói chuyện ngập ngừng ấp úng.



“Xem thử có lai lịch gì, đừng quá mức, có thể kết giao thì kết giao. Không thể kết giao cũng phải lưu lại ấn tượng tốt.” Mạc sư phụ trừng chưởng quầy một cái, tuy chưởng quầy này đã làm rất nhiều năm nhưng vẫn không biết tiến lùi, tâm tư luôn đặt trên đường rẽ. Nhưng ông cũng có thể lý giải, đã gần năm mươi rồi, lại đình trệ ở bình cảnh mấy năm hơn. Trở nên nóng ruột cũng là điều dễ hiểu. “Lục La tiên tử đã xuất quan, ta sẽ giúp ngươi cầu thử.”



Chưởng quầy vội thu lại nụ cười trên mặt, bái một lễ thật sâu. Phần ân tình này không nhỏ, tu sĩ nguyên anh chỉ cần nhắc nhở một phen đã là cơ duyên cực lớn.



Lúc này, một tu sĩ vội vàng chạy vào, chắp tay chào chưởng quầy một cái: “Chưởng quầy, mất dấu rồi. Hình như y biết có người đi theo y, chớp mắt đã không thấy.”



“Cái gì? Ngươi bị phát hiện?” Chưởng quầy giật mình kêu lên, không dám tin tưởng. Phải biết những tu sĩ này chuyên tu luyện pháp quyết để làm chuyện này, sao lại mất dấu một tu sĩ trúc cơ được?



Tay Mạc sư phụ khựng một chút, xem ra giao hảo là không thể rồi. Chỉ hy vọng đối phương đừng lưu lại ấn tượng gì xấu.



Thật ra Phương Khác không phát hiện có tu sĩ theo đuôi mình, chỉ là thời gian này, hành sự phải càng thêm cẩn thận, vì thế vừa ra ngoài đi vào đám đông đã lặng lẽ đổi dung mạo.



Nếu đã không cần luyện đan, vậy đến khu mua bán xem thử có tin tức của lão đạo kia không. Hôm đó thử thăm dò ở khu mua bán, không ngờ lão đạo còn có chút danh tiếng, luôn mang lượng lớn hàng hóa bán cho những cửa hàng đó, y nghĩ lão đạo đại khái muốn kiếm khoảng chênh lệch giá. Dù sao giá cả linh dược và khoáng vật ở đại lục Thanh Hoa và đại lục Cửu Châu không giống nhau.




Nói một lát ánh mắt Lý Đại Hồ lại lặng lẽ biến hóa, nhìn trộm Diệp Vu Thời đang đưa lưng về phía mình khom người xuống nghiên cứu trận truyền tống, cắn răng quyết tâm.



“A!” Một tiếng kêu thảm, Lý Đại Hồ che tay trái của mình, máu tươi trào ra, gân tay của ông bị cắt đứt.



Một cái sừng trâu màu đen rơi bộp xuống đất. Dực Ngưu giác, đồng quy vu tận? Phương Khác nhìn ánh mắt oán độc của Lý Đại Hồ, mặt không biểu tình.



Nghĩ nghĩ, Phương Khác vuốt lên mặt mình.



Lý Đại Hồ ngẩn người nhìn tu sĩ trước mắt thay đổi hình dạng, có mấy phần quen mắt… là y!



Lý Đại Hồ kinh hãi không thôi, không ngờ lại là y.



“Ngươi, ngươi là…” Lời tiếp theo kẹt ở cổ họng, Lý Đại Hồ ôm cổ ngã xuống. Lẽ nào Lý Đại Hồ ông đã định không có mạng phú quý? Nếu biết có hôm nay lúc trước ông tuyệt đối sẽ không đi cướp y, hoặc khi đó liều mạng cũng phải giết được Phương Khác.



Phương Khác nhìn Lý Đại Hồ, cúi người xuống, tháo túi chứa đồ của Lý Đại Hồ ra.



Diệp Vu Thời quan sát vết thương trên cổ Lý Đại Hồ một chút, lúc này máu mới trào ra, mà kiếm của Phương Khác vẫn sạch sẽ không có một vết máu. Diệp Vu Thời nhướng mày, kiếm pháp của Phương Khác tiến bộ thần tốc, nhưng thực chiến không nhiều, sao lại khống chế lực độ và góc độ tinh chuẩn như vậy? Hơn nữa bây giờ không chỉ là khí thế, mà sát khí cũng đã dần thành hình.



“Về Côn Luân?” Phương Khác chỉ trận truyền tống.



“Về Côn Luân.” Diệp Vu Thời mỉm cười.