Khác Thủ Tiên Quy

Chương 50 : Giàu trong một ngày

Ngày đăng: 09:44 18/04/20


“Diệp sư huynh, huynh vẫn nên đi thuê đan phòng đi.” Phương Khác bất đắc dĩ cười, nhìn lò luyện thứ mười bị Diệp Vu Thời làm nổ trong mấy ngày này.



Vốn Phương Khác muốn đến cửa hàng thuê đan phòng luyện tập luyện đan, Diệp Vu Thời rõ ràng nói không có chút hứng thú nào với luyện đan. Theo Phương Khác biết, Diệp Vu Thời học quả thật rất tạp, luyện khí, phù lục, trận pháp, thuật pháp, kiếm thuật, hơn nữa đều học không tồi, nhưng duy chỉ không biết luyện đan. Phương Khác nói thế, cũng chỉ là nói một chút, Diệp Vu Thời bèn nghĩ thử luyện đan. Dù sao so với Phương Khác lấy thủy linh căn làm chủ, hơn nữa không có đan hỏa, Băng Lưu Diệm của hắn bất luận luyện đan hay luyện khí đều là chọn lựa hàng đầu.



Nhưng khi thật sự luyện đan, lại xuất hiện vấn đề lớn, rõ ràng khi luyện khí Diệp Vu Thời khống chế Băng Lưu Diệm đến xuất thần nhập hóa. Nhưng không biết tại sao luyện đan lại luôn xuất hiện vấn đề thế này thế kia. Mới bắt đầu là trực tiếp luyện hư dược liệu, còn không là xuất hiện chuyện nổ lò luyện. Hôm nay còn tiếc hơn nữa, các bước hoàn toàn chính xác, cuối cùng khi thu đan, lại nổ.



Diệp Vu Thời ngồi xổm cạnh lò luyện, chân mày nhíu lại, đầu cũng không ngẩng lên trả lời: “Ừ.”



Phương Khác bèn ra khỏi cửa, mấy hôm nay nhìn Diệp Vu Thời luyện đan, cảm giác muốn thử luyện đan của y càng thêm mãnh liệt.



Tại phái Côn Luân, ngũ đại đường phân biệt truyền thụ luyện đan, phù lục, luyện khí, thuật pháp, võ kỹ. Từ lúc bị Trí Tiêu đạo nhân ném từ lầu ba Tàng Pháp các của Vạn Pháp phong xuống, Phương Khác đã tỉnh ngộ hiểu biết của mình về thế giới này thực sự rất ít, vì thế liền theo các đệ tử mới nhập nội môn đến ngũ đại đường một thời gian.



Những thứ cơ bản nhất đã làm rõ rồi, Phương Khác cũng thử luyện qua hai lần, luyện được đều là đan dược nhất phẩm, tuy lần đầu hoàn toàn thất bại, nhưng lần thứ hai đã thành công, tỷ lệ xuất đan cũng coi như bình thường.



Lúc Phương Khác ra ngoài có quay đầu lại nhìn Diệp Vu Thời, hắn cầm mảnh vụn lò luyện nghiêm túc kiểm tra. Cho dù mấy hôm nay Diệp Vu Thời thất bại rất nhiều lần, nhưng y có thể cảm giác được mỗi lần Diệp Vu Thời đều đang tiến bộ, hơn nữa Diệp Vu Thời không biểu đạt ra bất cứ vẻ chán nản hay không muốn luyện đan nào. Có lẽ không bao lâu nữa Diệp Vu Thời có thể luyện ra được đan dược. Diệp Vu Thời quả thật không có hứng thú với luyện đan, hắn luôn tìm tòi như vậy chẳng qua là muốn xem thử sự khống chế của mình với Băng Lưu Diệm, xem có xuất hiện vấn đề gì trước kia chưa phát giác ra hay không.



Phương Khác đến khu mua bán, đi tới trước cửa một cửa hàng tên là [Đan Bảo các], cửa hàng chuyên môn bán đan dược này đều có cho thuê phòng luyện đan.



Mà trên đường có vài tu sĩ không ngừng nhìn cửa [Đan Bảo các], vì ở đây có một chiếc xe diêu hai càng mỹ lệ, linh thú kéo xe là Thanh Dực điểu.



Phương Khác hơi kinh ngạc, Thanh Dực điểu này coi như là chủng loại khá trân quý trong tọa kỵ phi hành, vậy mà có người nỡ dùng Thanh Dực điểu kéo xe ngựa, đây là linh thú kiểu chiến đấu đó.



Thanh Dực điểu nhẹ kêu một tiếng cao ngạo, âm thanh trong trẻo vô cùng, Hai cái vuốt thô to nhẹ cào lên mặt đá thanh thạch, mặt đá bị cào vụn cứ như đậu hũ.


Vẻ mặt Phương Khác từ đầu đến cuối không hề thay đổi, dường như không để ý chút nào đến kết quả.



Mạc sư phụ lúc này mới chậm rãi gật đầu, nhưng vẫn không đặt đá Tinh Thần xuống, mà cẩn thận đánh giá tiếp.



Trên mặt chưởng quầy thoáng cái hiện lên cuồng hỉ, sau đó trầm ổn lại nói với Phương Khác: “Khách quan, không biết đá Tinh Thần này tính sao?”



“Ông ra giá đi.” Phương Khác cười cười, nhẹ nhấp miếng trà.



Chưởng quầy lấy đá Tinh Thần từ tay Mạc sư phụ, rồi lấy tiếp một cái cân nhỏ: “Khách quan… hai lạng bảy, [Đan Bảo các] nguyện ý ra giá một vạn năm ngàn linh thạch tiêu chuẩn để mua từ tay ngài, ngài xem thế nào?”



Phương Khác nhàn nhạt đảo mắt nhìn chưởng quầy một cái, sau đó mới chậm rãi mở miệng: “Thành giao.” Thật ra trong lòng y khỏi nói có bao nhiêu vui sướng, giàu trong một đêm đó! Đột ngột bị nhiều linh thạch như thế trọi chúng, y sắp vui chết rồi đó được không.



Chưởng quầy vội vã lấy ra hai túi chứa đồ màu xanh, đẩy đến trước mặt Phương Khác. Phương Khác nhìn phù văn phía trên, đây là túi chứa đồ khá cao cấp. Dùng linh thức thăm dò, một cái một vạn linh thạch, một cái năm ngàn linh thạch.



“Ta muốn hai lò luyện đó, còn cả khoáng thạch dùng để làm đan hỏa.” Phương Khác lại đẩy túi chứa đồ đựng năm ngàn linh thạch về chỗ chưởng quầy.



Chưởng quầy cười cười, nhìn lò luyện Phương Khác chỉ: “Nhãn lực khách quan thật tốt, hai lò luyện này đều là hàng nhất đẳng. Vốn giá hai ngàn linh thạch một cái, hiện tại chỉ tính một ngàn tám trăm linh thạch tiêu chuẩn thôi. Ta sẽ chuẩn bị khoáng thạch thượng hảo cho ngài, không biết ngài có cần dược liệu không?”



“Khách quan, đi thong thả.” Chưởng quầy tiễn Phương Khác ra đến cửa, Phương Khác cười tạm biệt chưởng quầy.



Ôm một vạn linh thạch, còn rất nhiều dược liệu và khoáng thạch lò luyện. Phương Khác nghĩ, cái này có tính là thắng lợi trở về không?



Bấm ngón tay tính thử, trên người y còn rất nhiều, rất nhiều đá Tinh Thần… linh thạch không đủ dùng, liền bán một viên. Đúng là đơn giản thoải mái lại tốt đẹp như thế, không còn phải phát sầu vì linh thạch nữa rồi đúng không?