Khác Thủ Tiên Quy
Chương 49 : Hiếu kỳ
Ngày đăng: 09:44 18/04/20
“Phương Khác, đệ có từng nghĩ đến, hắn không phải linh kiếm.” Vẻ mặt Diệp Vu Thời khá lạnh, con mắt hẹp dài hơi cong lại.
Phương Khác sửng sốt, đương nhiên y từng nghĩ qua. Nhưng nếu Thái A không phải kiếm linh thì là gì chứ? Hoặc là người, hoặc là yêu, hoặc là ma. Chẳng qua… dựa vào tướng mạo, mái tóc màu bạc còn có dung mạo tuấn mỹ không giống người thật đó, giống yêu hơn nhỉ? Ma thì y chưa từng thấy.
“Không phải kiếm linh thì lại là gì chứ? Liên hệ giữa hắn và ta là dấu ấn kiếm ý đó.” Phương Khác khoát tay, y không moi ra được thứ gì hữu dụng ở chỗ Thái A cả, Thái A có nói dối hay không y cũng không nhìn ra, hoàn toàn giống như khắc tinh.
“Kiếm gãy, linh vong. Mà kiếm gãy tuyệt đối không thể có kiếm linh.” Diệp Vu Thời tùy ý liếc Phương Khác một cái, ngữ khí chém đinh chặt sắt.
“Ta biết lai lịch Thái A quái dị… nhưng ta nghĩ, ta sẽ biết ngay thôi. Hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào, chỉ cần trở về đại lục Cửu Châu, ta nghĩ Phương gia có thể cho ta đáp án.” Phương Khác nhún vai, cười đầy hàm ý. Phương Minh Viễn, Hách Liên Nhược, dấu ấn kiếm ý, đầu mối của y đã đủ rồi.
Nghe Phương Khác nói thế, Diệp Vu Thời không nói thêm gì nữa.
Đột nhiên, Phương Khác nghĩ đến gì đó, mặt trở nên quái dị. Y không nghĩ đến thành Nguyệt Quế thì thôi, vừa nghĩ đến đã nhớ tới Khoản Đông Nhiên gì đó, một đại nam nhân lại đi sắc dụ, một đại nam nhân lại có ngoại hình như thế. Loại này mới là thụ đây… kiểu như Diệp Vu Thời nhìn thế nào cũng chẳng giống thụ. Phương Khác đánh giá Diệp Vu Thời từ đầu đến chân một lượt.
Nếu Diệp Vu Thời cũng làm những hành động đó… Phương Khác thử nghĩ dáng vẻ Diệp Vu Thời lúc vào vai sắc dụ, lập tức lông tơ dựng hết lên. Quá đáng sợ… Phương Khác lặng lẽ quay đầu. Hoàn toàn khủng bố, đã có thể nói là khủng hoảng. Diệp Vu Thời lạnh nhạt thanh lãnh vẫn tốt hơn, nếu thật sự biến thành yêu mị. Chậc… y sẽ cười điên mất.
Thật ra bây giờ, y cũng không còn bài xích nam nam như trước kia, tại tu tiên giới, đây là rất thường gặp, là tu tiên giả, vốn thọ mạng cực dài, vì thế đối với con cháu không xem trọng như phàm giới. Cũng do đó giới tính của đạo lữ rõ ràng không còn quan trọng.
“Diệp Vu Thời, sau này đạo lữ của huynh sẽ là nam tử hay nữ tử?” Phương Khác vẫn nhịn không được hiếu kỳ hỏi.
Diệp Vu Thời trầm mặc một hồi mới nói: “Đệ hỏi cái này làm gì?”
Thanh kiếm này chính là Thái A, Thái A xuất hiện tại thành Nguyệt Quế rồi. Thành chủ tức giận mắng, cái này không phải chuyện tốt gì hết, sao thành Nguyệt Quế của ông luôn gặp chuyện xui xẻo vậy chứ? Ông làm thành chủ dễ dàng lắm sao? Vừa nghĩ đến trận chiến biến thái của thanh niên trong thẻ ngọc, còn cả sự phá hoại có thể nói là hủy diệt kia. Mặt thành chủ hết trắng rồi đen, đen rồi trắng.
Ông vội vã trở lại căn phòng cũ.
“Thu lệnh truy nã lại cho ta.” Thành chủ gầm lên.
Thị tùng dại ra một chút, sau đó nói: “Thành chủ… vậy không tốt lắm đâu, mọi người đều thấy dáng vẻ cuồng vọng của người đó tại thành Nguyệt Quế của chúng ta, chúng ta không có phản ứng gì, không phải tỏ rõ…”
“Yêu phủ đó không phải càng mất mặt sao, phủ thành chủ đừng tham gia vào vũng nước đục này.” Thành chủ lạnh lùng đảo mắt nhìn thị tùng, hoàn toàn không nhìn ra hoang mang trước đó, vẻ ung dung mà cao thâm khó dò lại xuất hiện trên gương mặt tròn mập mạp. Nếu thật sự bắt được Phương Khác đó mới là phiền toái, đến khi đó không phải đồng nghĩa với việc ông tự lĩnh đại phiền phức Thái A kiếm về thành sao? Ông chỉ hy vọng hai người đó đi càng xa càng tốt, tốt nhất đừng đến thành Nguyệt Quế của ông nữa.
Nhưng mọi chuyện luôn đi trái mong ước.
Hai ngày sau, một tòa dân trạch ở thành Nguyệt Quế được bán ra, chủ mua là một tu sĩ kỳ trúc cơ có thên Trần Khách. Sau đó hai tu sĩ dọn vào, hai người này chính là Phương Khác đổi tên là Trần Khách cùng Diệp Vu Thời. Thật ra cũng có người hiếu kỳ đối với tu sĩ dọn vào, nhưng sau không còn hiếu kỳ nữa, cũng chỉ là tu sĩ bình thường mà thôi. Vị tu sĩ đó mỗi sáng sớm đều sẽ luyện kiếm, nhưng chẳng có kiếm chiêu gì, đều luyện một vài động tác cơ bản nhất. Thỉnh thoảng còn nghe thấy trong phòng trong xuất hiện tiếng nổ, vốn ban đầu họ còn rất kinh ngạc, sau thì cũng thấy quen. Tính ra lại là hai người luyện đan làm nổ lò luyện thôi.
Lần này Phương Khác lại hóa trang thành bộ dáng khác, Diệp Vu Thời cự tuyệt Thông Huyền Kinh của Phương Khác, chỉ đeo đấu lạp lên. Thân là tu sĩ kỳ kim đan, những yêu vệ và tu sĩ khác không có gan làm gì hắn, lẽ nào họ còn dám bảo một tu sĩ kim đan ngoan ngoãn tháo đấu lạp xuống sao?
Hai người không thuê tu thất, mà mua một viện lạc nho nhỏ, vì cả hai đều vừa đột phá, hiện tại quan trọng nhất là củng cố tu vi, mà thuê tu thất chỗ bất tiện rất nhiều. Hơn nữa thuê tu thất thời gian dài sẽ dễ gây chú ý.
Phương Khác nhìn lò luyện lại nổ trước mắt, cười bất đắc dĩ. Ngày ngày bắt linh thủ đổi được linh thạch đều tiêu trong chuyện này rồi đó.