Khác Thủ Tiên Quy

Chương 58 : Thái A kiếm ý

Ngày đăng: 09:44 18/04/20


Đau đớn, đau đớn khiến người ta gần như sụp đổ… Phương Khác liên tục giãy dụa giữa tỉnh táo vào hôn mê.



Thanh kiếm nhỏ đó, khoa trương hoành hành bạo ngược không cố kỵ.



Lúc này sắp gần sáng, trời xam thẫm.



Tiểu viện được chủ nhân tỉ mỉ dọn dẹp qua, cho dù không thể nói là trang nhã, nhưng cũng lộ ra được chút phong cách của chủ nhân nơi này. Tiểu viện không lớn nhưng cũng không nhỏ, một bên là mảnh linh điền nhỏ, linh được trong linh điền phần lớn là loại thương dược. Linh dược được trồng nhìn khá là hỗn tạp, nhưng nếu xem kỹ lại thì vô cùng phù hợp với tương sinh tương khắc giữa linh dược.



Mà nhìn kỹ lại, men theo góc tường còn trồng một loại linh dược. Không giống linh dược mà cứ như một vòng cỏ dại, bên kia lại là một cái bàn đá, mấy cái ghế đá, và một cái ghế nằm bằng gỗ.



Chủ nhân của viện này thì đang nằm trên giường, trên người mặc đơn y màu trắng, đã bị mồ hôi thắm ướt. Y sam mỏng manh dán lên da thịt, thân hình trong hai năm cao lên không ít, khá là hao gầy, eo nhỏ, chân dài, cơ thịt hơi lộ ra dưới lớp áo. Ngón tay xương cốt rõ ràng lại siết chặt thành quyền, dùng lực đến mức khớp xương trắng đi.



Rõ ràng y không phải đang trong mộng, mà đang phải thừa nhận thống khổ cực lớn. Chân mày nhíu chặt, con mắt run run, trên sóng mũi thẳng là mồ hôi mịn, cánh môi cũng tràn ra màu máu.



“Thái A kiếm ý không ai có thể ngộ sao? Ta không tin.”



Cuối cùng trong đầu vang lên một giọng nam trầm thấp mà vui tai. Phương Khác chợt mở mắt ra, vô lực nhìn xà ngang trên đỉnh trần. Sau đó ngồi dậy, nhẹ lắc cái đầu đau muốn nứt. Nửa đêm hôm qua, dấu ấn kiếm ý lại phát tác lần nữa, y vẫn không thể kháng cự. Trên mặt Phương Khác hiện nụ cười nhạt, mang theo mấy phần tự giễu.



Nửa năm không phát tác, lần phát tác trước còn đối diện với truy kích của Đông Thanh Mộc, nhưng lại đúng dịp y đột phá, vì thế đã áp chế được.



Phương Khác rút kiếm ra, chần chừ hồi lâu, rồi chém ra một kiếm. Chỉ thấy kiếm quang sắc bén lóe lên, mang theo khí bá đạo không thể ngăn cản.



Chiếc giường gỗ y chưa ngủ được nửa tháng rắc một tiếng, bị chém gãy ngang. Mặt Phương Khác hơi cứng lại, sau đó chân đột nhiên run rẩy, y ngẩn ngơ một lát mới chậm rãi phản ứng lại. Dưới chân nhẹ điểm, phi thân nhảy vọt ra khỏi cửa sổ. Vừa chạm đất, đã là một trận ầm ầm.




“Ngươi từ chỗ nào trở về? Trễ như vậy còn ra ngoài sao?” Trí Ngu hỏi.



“Đệ tử vừa nghe được xao động, nên muốn đi xem thử chuyện gì xảy ra, sau đó đi được một nửa mới phát hiện không ổn, cho nên vòng về.” Phương Khác nói.



Trí Ngu nhìn y phục của Phương Khác một cái, không nói gì thêm. Giây tiếp theo, thân ảnh đã xuất hiện ở cuối con đường, đi về phía chuyện xảy ra. Ông vốn đi theo dấu vết tới đây, nhưng sau khi đến đây thì dấu vết đã bị người cố ý xóa đi, sau đó ông thấy Phương Khác.



Rất đáng nghi, nhưng không thể, dựa vào tu vi của Phương Khác bây giờ, không thể vô thanh vô tức dồn một tu sĩ kim đan vào chỗ chết. Trí Ngu thầm ghi lại chuyện này.



Phương Khác nhìn trời đã hơi sáng, đỡ trán vì suy nghĩ trước đó của mình. Sớm biết là Âm Trầm Ngư chết vậy y sẽ không căng thẳng như thế. Còn tưởng là Diệp Vu Thời, nếu là người của Âm gia, như Âm Trầm Ngư này, Diệp Vu Thời khinh thường giải quyết bọn họ như thế.



Nếu là Diệp Vu Thời, nhất định sẽ trực tiếp giết vào Âm gia. Một là không làm, hai là phải làm quyết tuyệt. Dưới vẻ ngoài ôn nhuận của Diệp Vu Thời là sự lang độc không chút phù hợp. Nếu Diệp Vu Thời xuất thủ, nhất định không chỉ làm như vậy.



Vậy tại sao Diệp Vu Thời lại bị trọng thương? Ai có thể đả thương Diệp Vu Thời đến mức này… còn nữa, vừa rồi y đi xóa dấu vết, có phải đã tự chọc cho mình một thân máu tanh không, Trí Ngu đạo nhân chắc chắn đã ghim chuyện này vào lòng. Tại sao lúc đó y lại đi xóa dấu tích Diệp Vu Thời giết người chứ, đã thế còn làm rất tự nhiên.



Âm Trầm Ngư khẳng định không phải do Diệp Vu Thời giết, vậy y không cần phải che giấu Diệp Vu Thời, hoàn toàn có thể giao Diệp Vu Thời cho sư phụ hắn, La Thanh phong chủ Luyện Khí phong, hoặc Hộ Lạc?



Tác giả giải thích chút về chương trước:



[Hôm đó phái Thái Hành phân làm hai quân vàng đỏ, đi vào một trận pháp đặc biệt. Chỗ đó giống yêu phủ, nhưng yêu phủ là đan xen hư thật, còn chiến trận mô phỏng này hoàn toàn là một ảo trận.



Tác dụng của chiến trận mô phỏng, mô phỏng chiến, chính là giống như một chiến trường, một ảo trận không khác gì với hiện thực, ảo trận lớn như vậy có thể dung chứa trên vạn người. Lợi dụng tính chất đặc thù của ảo trận, tiến hành chiến đấu. Chỗ tốt của ảo trận này chính là lúc ở trong trận sẽ không bị thương, một khi bị thương sẽ được truyền tống ra ngoài. Vì thế dùng làm nơi luyện binh. Cho nên phái Thái Hành là đang luyện binh.]