Khác Thủ Tiên Quy

Chương 59 : Nhiệm vụ cao cấp

Ngày đăng: 09:44 18/04/20


Thôi vậy, coi như làm việc thiện một bữa?



Phương Khác cười híp mắt vuốt lại đơn y, nhẹ nhàng lôi ra một chiếc ngoại sam màu trắng, trùm lên. Thật ra con người luôn giả dối, y nói bản thân y chán ghét lời nói dối, vậy mà khi nói dối, sắc mặt chẳng hiện chút nào.



Không tiếp tục chậm trễ nữa, Phương Khác lại tiếp tục làm lang băm mà chẳng chút áp lực nào, người tu tiên, chỉ cần nguyên thần không bị thương, hoặc cơ thể bị tách rời, vậy đều là vết thương nhỏ. Nhưng còn cần một thời gian nhất định để tu dưỡng. Hiện tại trời đã hoàn toàn sáng, Diệp Vu Thời chưa tỉnh, con mắt dài vẫn còn khép, nên vẻ mặt cũng đầy nhu hòa. Bình thường cho dù cười, đáy mắt hắn cũng lạnh lùng không có chút độ ấm. Nằm trên “giường” Phương Khác tạm thời trải ra, Diệp Vu Thời làm gì còn dáng vẻ ôn nhuận như ngọc ngày thường nữa, phối với mái tóc đen dài như mực xõa tung, Phương Khác thay cho hắn chiếc đơn y màu mực, dáng vẻ thanh lãnh có thêm một vị đạo không thể nói rõ.



Nhìn sắc trời, lúc này Phương Khác mới nhớ ra, y còn một nhiệm vụ chưa đi lĩnh. Nhưng hôm nay chỉ sợ trong môn phái sẽ không yên bình, cái chết của Âm Trầm Ngư sẽ tạo ra phong ba thế nào không ai biết, nước Côn Luân đã càng lúc càng đục. Chỉ hy vọng đừng liên lụy đến… Phương Khác nhìn Diệp Vu Thời một cái, rồi duỗi eo, đi ra ngoài.



Gió sáng sớm mang theo mấy phần se lạnh, Phương Khác chậm rãi cất bước, vẻ mặt rất thoải mái. Lúc đi ngang Duy Pháp đường, chân chợt dừng lại, thu đi biểu cảm.



Y thấy người quen, quả thật là một gương mặt quen thuộc.



“Tránh ra! Đám tạp nham các ngươi, đừng cản ta!” Nữ tử này dung mạo tú lệ, nửa thân trên là áo mỏng lục nhạt tay hẹp đặc chế, nửa thân dưới là một chiếc đầm dài màu nước. Eo mảnh tinh tế, thân hình uyển chuyển. Nhưng mái tóc rối loạn, người đầy bụi bặm, có vẻ như vội vã chạy trở về. Còn vẻ mặt là kinh hoảng mang đầy tức giận. Nữ tử này, chính là Thượng Quan Bình Thục lúc trước chỉ vì Phương Khác săn linh hổ mà xuất thủ đả thương y trong rừng.



Nàng ta hung tợn trợn mắt nhìn hai đệ tử cản trước mặt mình, hơn nữa không chút lưu tình xuất thủ đánh văng hai người ra.



“Bình Thục, không được như vậy.” Lúc này trong Duy Pháp đường bước ra mấy người, rõ ràng không phải người của phái Côn Luân, một tu sĩ hắc bào dung mạo tương tự Âm Trầm Ngư bảy phần nói. Người này chính là phụ thân của Âm Trầm Ngư, Âm Văn Phù. Thượng Quan Bình Thục lập tức chỉnh lại vẻ mặt: “Âm thế bá… Trầm Ngư ca ca… Trầm Ngư ca ca…” Nói đến đây Thượng Quan Bình Thục lại không nói được nữa, vì vẻ đau đớn trên mặt Âm Văn Phù.



“Bình Thục, ngươi vào nhìn Trầm Ngư ca ca của ngươi một cái đi…” Âm Văn Phù thấp giọng nói, vẫy tay với Thượng Quan Bình Thục, sau đó thì không lên tiếng nữa.



“Không… không thể nào!” Thượng Quan Bình Thục lao vào Duy Pháp đường.



Mặt Thượng Quan Bình Thục xám xịt như đã chết, gần như lảo đảo ngã xuống đất. Âm Trầm Ngư đã không còn chút sinh cơ nào, Thượng Quan Bình Thục nắm chặt tay áo Âm Trầm Ngư, thật lâu không lên tiếng.




Triệu Lịch Duyệt thì lại sửng sốt, Phương Khác này sao có vẻ thỏa mãn dữ vậy? Ngay sau đó hắn lắc đầu, hắn không tin Phương Khác có thể hoàn thành nhiệm vụ cao cấp, nhiệm vụ cao cấp có cái nào không phải vào sinh ra tử, cực kỳ hung hiểm đâu. Tỷ lệ hoàn thành cực thấp, đương nhiên phần thưởng cũng cực cao.



Y như vậy cũng tính là hưởng thụ đãi ngộ của đệ tử tinh anh đúng không. Đại hội Cửu Châu đó, y cũng lấy được tư cách tham gia rồi? Phương Khác không khỏi nghĩ thế.



Mà đệ tử xếp sau Phương Khác thì hiếu kỳ đánh giá y, người có thể nhận nhiệm vụ cao cấp nói sao cũng có chút bản lĩnh đúng chứ?



Phương Khác không để tâm nhún vai, dứt khoát xem nhẹ vẻ kinh dị của một đám người, bước ra ngoài.



Nhưng vẻ mặt của mấy đệ tử dung mạo tuấn tú phía sau thì cứ như vừa ăn phải thứ gì không sạch sẽ.



“Con chuột đường đệ của Phương Hiền Hoa đó… nhận nhiệm vụ cao cấp, không phải ta đang nằm mơ chứ?”



“Chậc… chỉ sợ không phải nhận nhiệm vụ, mà đi tìm chết. Người thì phải biết tự lượng sức mới được.” Một người chế nhạo.



“Ôm được cây đại thụ Diệp Vu Thời thì cho rằng bản thân rất tài ba sao? Chuột chung quy vẫn là chuột. Dù thế nào cũng chỉ thích hợp sống trong cống ngầm.”



Những người này khá quen mắt, Phương Khác nghĩ nghĩ, đám này không phải đám công tử bột theo Phương Hiền Hoa, nổi danh dùng linh thạch chọi người trong môn phái đó sao?



Hiển nhiên những người này căn bản chẳng kiêng kỵ gì Phương Khác, có lẽ cho rằng không cần phải kiêng kỵ. Hình tượng của y trong mắt một vài đệ tử vẫn là như trước, có lẽ nên nói hình tượng trước kia của Phương Khác quá mức khắc sâu lòng người. Những thứ này kỳ thật cũng không cần phải bận tâm làm chi, nếu muốn người khác câm miệng, phải tự lấy ra thực lực đủ để đe dọa họ. Phương Khác cười cười, dứt khoát làm lơ bỏ đi.



Không biết Diệp Vu Thời đã tỉnh hay chưa?