Khác Thủ Tiên Quy

Chương 60 : La Thanh

Ngày đăng: 09:44 18/04/20


Phương Khác bình thản dùng tốc độ khi đến rời khỏi chỗ này. Đại hội Cửu Châu này y không rõ lắm, xem ra còn phải đi tìm Diệp Vu Thời hỏi thử. Chậc, dù sao Diệp Vu Thời linh thông tin tức, nghĩ thế, Phương Khác nhếch môi cười. Lúc này một người đi tới – Tiêu Xương Thu.



Hai người gật đầu với nhau rồi đi, Tiêu Xương Thu luôn tạo cảm giác cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, lần trước gặp Tiêu Xương Thu, trong mắt nàng chỉ là lạnh nhạt. Nhưng lần này, hình như có thêm gì đó. Phương Khác khẽ nhíu mày, y không biết đó là gì. Nhưng, thứ đó y không có.



Phương Khác cười cười, hình như nàng càng thêm kiên định rồi.



Lúc này Thái A không biết chui ra từ hồi nào, nhàn nhạt nói: “Nữ tử này, kiếm tu, đơn hệ linh căn, kiếm ý quanh thân, kiên định hơn nữa trong cương mang nhu, cũng là bạn lữ song tu rất tốt. Không phân trên dưới với Diệp Vu Thời.”



“Ngươi là nói Tiêu Xương Thu?” Phương Khác chớp mắt, ngẩn người quay đầu nhìn Tiêu Xương Thu mặt như băng xương, một thân bạch y như tuyết.



“Đúng thế.”



“Vậy còn không bằng là Diệp Vu Thời.” Phương Khác vô thức nói, sau đó mới phản ứng lại: “Ý, không đúng. Ta là nói, sao ngươi luôn cứ song tu song tu vậy? Chúng ta có thể đừng đề cập đến song tu không?”



“Tại sao?” Thái A hiếm khi dùng ngữ khí nghi hoặc.



“Ngươi phải biết, đạo lữ rất quan trọng. Song tu không phải cứ có lợi cho tu vi là được, chuyện này cần có tình cảm.” Phương Khác cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.



“Tình cảm?” Lần đầu tiên Thái A dùng ngữ khí nghi hoặc thế này, sau đó thì bắt đầu trầm mặc.


Vừa vào viện lạc, đã thấy Diệp Vu Thời nằm trên ghế đẩy bằng gỗ trong viện, mặt vẫn tái nhợt, khoác một cái ngoại sam màu trắng bên ngoài đơn y màu đen y đã thay cho. Vẻ mặt nhàn nhạt, không biết đang suy nghĩ gì.



“Chậc, ta nói này Diệp sư huynh, hơn nửa đêm sao huynh lại để mình bị đánh đến thế này?” Phương Khác bước vội đến, cúi nhìn Diệp Vu Thời cười híp mắt hỏi.



Diệp Vu Thời nhìn Phương Khác một cái, cười nhạt: “Phương sư đệ.”



Nụ cười của Phương Khác cứng lại, vẻ cười như không cười của Diệp Vu Thời thật là… còn khiến y cảm thấy khó chịu hơn dáng vẻ lạnh lùng. Phương Khác sờ mũi, ngồi xuống ghế đá cạnh đó.



Thấy nụ cười đắc ý của Phương Khác đã biến mất, Diệp Vu Thời mới nói: “Chuyện này về sau hãy nói.” Nói xong chỉnh lại đơn y trên người, trong y phục là lớp băng màu trắng thật dày, mùi dược ập vào mũi Phương Khác, chẳng dễ ngửi chút nào. Lúc đó khi chọn dược y đặc biệt chọn loại có mùi nặng, hiện tại xem ra là thất sách rồi.



Diệp Vu Thời nằm, nhưng y sam vẫn chỉnh tề không nhăn nhúm, hơn nữa tư thế cực đẹp. Còn y sam Phương Khác thì lại hơi mở, ngồi gác chân trên ghế đầy vẻ tùy ý.



Diệp Vu Thời híp mắt nhìn Phương Khác một hồi, đảo linh thức trên người Phương Khác.



“Lại phát tác rồi? So với lần trước, lần này thức hải bị thương nhẹ hơn.” Diệp Vu Thời đưa tay ra, trực tiếp gác lên tay Phương Khác.



Phương Khác gật đầu, qua một lát, Diệp Vu Thời không có động tác gì nữa, vẫn giữ tư thế đó, ngón tay nhẹ điểm trên tay Phương Khác, Phương Khác nghi hoặc nhìn Diệp Vu Thời.



Diệp Vu Thời thả tay ra hỏi: “Về Phương Minh Viễn, đệ biết bao nhiêu?”