Khác Thủ Tiên Quy

Chương 63 : Âm gia 2

Ngày đăng: 09:44 18/04/20


“Gia chủ, không thể. Khụ… con đường này…” Âm Giáp vốn được an trí trên giường trong phòng thuyền, hôn mê một hồi. Sau khi tỉnh lại, vừa nhìn, một mảng trống trải, thuyền bay đang đi trên con đường mà hắn quen thuộc. Lập tức sắc mặt tái nhợt, gần như lăn lê bò lết tới trước mặt Âm Văn Phù.



Lúc này Âm Văn Phù đang đầy khí độ đại gia ngồi đoan chính uống linh trà thượng hảo. Thấy Âm Giáp xuất hiện cũng không có phản ứng quá lớn, ít nhất so với lần trước dữ tợn đạp mấy cái, như thế này đã coi như rất cao nhân rồi.



“Mệnh lệnh ta hạ, có chỗ cho ngươi chen vào sao?” Âm Văn Phù cười lạnh ra tiếng: “Thật không biết Âm gia ta sao lại sinh ra một phế vật như ngươi. Cút sang một bên, đừng chướng mắt ta.” Nói xong Âm Văn Phù đặt ly trà trong tay xuống, nhắm mắt bắt đầu điều tức.



Không có gì quan trọng hơn Âm gia, nhưng đó là thân sinh cốt nhục của ông… từ lần đầu tiên ôm Trầm Ngư trong tay, dạy hắn đọc sách viết chữ, cho hắn hết những thứ tốt đẹp nhất, mà Trầm Ngư không phụ kỳ vọng, từ nhỏ đã vô cùng ưu tú…



Âm Văn Phù lúc này càng hận, thì khí tức càng bình ổn, ông phải băm thay hung thủ chuyện này thành vạn đoạn!



Âm Giáp nhìn vẻ mặt Âm Văn Phù, rụt rè không dám nói tiếp nữa. Chỉ cong lưng cúi người đứng ở góc, còn khi không chịu mấy ánh mắt khinh bỉ xem thường. Tại Âm gia trước mặt những đệ tử này, hắn ngay cả chó cũng không bằng. Nhưng hắn biết, gặp đãi ngộ thế này không phải do vấn đề tư chất của hắn, như muội muội ruột thịt của Âm Văn Phù, Âm Văn Linh. Vào đêm mà Âm gia chủ mẫu sinh ra nàng, Âm gia gặp phải ám toán của một gia tộc không nhỏ khác, khiến Âm gia chủ mẫu khó sinh mà chết.



Mà Âm Văn Linh, bị chặt đứt con đường tu tiên, đời này chỉ có thể làm một phàm nhân, có thọ mạng cực ngắn, cũng không cách nào giữ dung nhan vĩnh hằng như nữ tu khác. Nhưng Âm Văn Linh lại được toàn bộ Âm gia thương yêu. Âm gia gia chủ, phụ thân của hắn, cho rằng nếu đã vậy, không bằng đưa Âm Văn Linh đến phàm giới. Nếu không thể tu tiên, vậy thì để nàng làm nữ nhân tôn quý nhất phàm giới. Bọn họ quả thật đã làm được. Âm Giáp cúi đầu mặt không biểu cảm, một thanh niên hai mươi sáu tuổi, cong lưng đứng ở góc tường lại giống như một ông lão.



Âm Giáp cúi đầu nhìn mũi giày của mình, trong đầu không ngừng tính toán. Hết lần này đến lần khác suy đoán, xây dựng, rồi khảo nghiệm, kết luận cho ra là, không nên đổi đường, con đường này là con đường nguy hiểm nhất.



Âm Văn Phù khẳng định nghĩ đối phương suốt đêm tập kích Âm gia cũng có thể làm lặng yên vô thức như vậy, thì nhất định trong Âm gia có mật thám. Vậy con đường mật đạo đó, đối phương nhất định cũng biết, cho nên mới đột nhiên đổi đường. Mà quan đạo, nếu đã là quan đạo, tự nhiên không có tính ẩn náu gì. Đối với một thuyền bay hào hoa như bọn họ đang ngồi hiện tại, là uy hiếp rất lớn. Nếu đối phương có trọng hình nỏ, hoặc có đủ kiếm tu… cướp thuyền bay này cũng không phải vấn đề gì.



Âm Văn Phù cảm thấy đối phương sẽ không hành binh hiểm chiêu như thế, nhưng… thật sự không nghĩ đến sao? Âm Giáp nhíu mày, tràn đầy lo lắng.




Một cảm giác tuyệt vọng trào lên trong lòng Âm Giáp, trúng mai phục rồi.



Những người khác lại khinh thường nhìn Âm Giáp một cái, chỉ một chút động tĩnh đã khẩn trương như thế, đúng là mất mặt. Mục Ảnh nhìn Âm Giáp một cái, bước ra ngoài.



“Đừng hoảng, ra ngoài xem thử.” Âm Văn Phù trầm ổn nói.



“[Kiếm Bát trận], thật bạo… lão Bạch, hôm nay ngươi có hơi bất thường đó.” Tôn Cương nhìn hoàn cảnh xung quanh trước, sau đó đi theo sau Mục Ảnh, nụ cười đầy âm trầm.



Mục Ảnh đảo mắt, không nói.



Tôn Cương hung tợn nói, pháp khí hình dù trong tay đã sẵn sàng chờ phát: “Lão Bạch, hai chúng ta tuy đều không phải người Âm gia, nhưng không có Âm gia chúng ta sẽ không có hôm nay, Âm gia có đại ơn vơi chúng ta. Xem tình hình, lần này thật sự có người muốn động đến Âm gia, ngươi không phải bị người thu mua rồi chứ?”



Mục Ảnh cười cười, tiếng cười thấp trầm.



Tôn Cương biến sắc, thất thanh nói: “Ngươi không phải lão Bạch!”



Tiếng kêu này, tất cả mọi người đều nghe được. Đúng ngay lúc này trước mắt lóe lên lưu quang, tám phương vị bên dưới xuất hiện kiếm khí bất đồng, mà thuyền bay của họ bị vây trong trận này, không có cách nào ra ngoài, trừ khi phá trận.