Khác Thủ Tiên Quy

Chương 64 : Kiếm Bát trận

Ngày đăng: 09:44 18/04/20


Trên không là một vùng tối đen, bên dưới là phi kiếm giao nhau nhàn nhạt lưu quang, những phi kiếm này đều là thực thể.



Không ngừng xuyên qua tấm lưới đan chéo lưa thưa nhưng lại tràn đầy sát khí, đâu đâu cũng ẩn chứa sát cơ, trong trận pháp, chỉ thấy phi kiếm chứ không thấy bóng người.



Trên chiếc thuyền bay cỡ trung của Âm Văn Phù, người đi theo không nhiều, bao gồm cả Âm Văn Phù trong đó tổng lại là sáu tu sĩ nguyên anh, mười hai kim đan điều khiển thuyền bay, chỉ có Âm Giáp là trúc cơ.



Sáu nguyên anh, tọa trấn môn phái cỡ vừa đã có thể. Nhưng Âm Văn Phù vẫn luôn không có cảm giác an toàn, vì trừ Âm gia ra, lão tổ tông của tứ đại gia tộc khác đều đã đến kỳ xuất khiếu. Nếu phái ra một tu sĩ xuất khiếu, ông sẽ gặp nguy hiểm.



Âm Văn Phù chưa từng nghĩ sẽ có lúc bị tu sĩ kim đan vây khốn, đối với ông nó quả thật là trò đùa.



Âm Văn Phù lạnh mắt nhìn Kiếm Bát trận bên dưới, lại nhìn thuyền bay đã bị vây trong trận, trong mắt không che giấu được nộ ý, ngay cả tu sĩ kim đan nho nhỏ cũng dám đánh chủ ý với Âm Văn Phù ông sao? Âm Văn Phù vừa muốn mở miệng, đã nghe tiếng kinh hô của Tôn Cương, không khỏi giật mình.



Đúng rồi, nếu đối phương chỉ có tu sĩ kim đan, vậy làm sao dám có ý đồ với ông. Có thể giết chết Trầm Ngư, sắp đặt độc kế thế này sao có thể chỉ phái ra mấy kim đan?



Tôn Cương vừa kêu lên, nhất thời, Mục Ảnh đã bị ngăn cách bên ngoài.



Âm Văn Phù nhìn Mục Ảnh, lạnh lùng nói: “Dám hỏi các hạ là thế lực phương nào, có vướng mắc gì với Âm gia ta?”



Mục Ảnh chỉ đưa tay lau lên mặt, liền đổi thành gương mặt khác, không trả lời câu hỏi của Âm Văn Phù, chỉ nhàn nhạt nhìn tu sĩ sau lưng Âm Văn Phù một cái. Âm Văn Phù quay phắt người lại, mấy người Tôn Cương vội bảo vệ Âm Văn Phù, tu sĩ tên Tiền Triều thản nhiên đến cạnh Mục Ảnh.



Lúc này sắc mặt Âm Văn Phù đã biến đổi, có đến hai mật thám! Mà Kiếm Bát trận này lại là sát trận nổi danh.



Trong trận, đột nhiên vang lên thanh âm của tu sĩ bị gọi đùa là mặt trắng: “Hai vị đạo hữu, chuyện này là ân oán riêng của chúng tôi và Âm gia, kẻ địch của kẻ địch là bằng hữu, mong đạo hữu đừng chen vào, đợi trừ Âm Văn Phù rồi, các ngươi có thể đi.”



Tu sĩ bị gọi là mặt trắng tên là La Tất, lúc này đang đứng ở vị trí tương đồng với Phương Khác, vì tu vi của La Tất cực thấp, chỉ mới sơ kỳ trúc cơ mà thôi, cho nên hắn ở chỗ mắt trận mới an toàn nhất.



Mục Ảnh nhìn Tiền Triều một cái, Tiền Triều lắc đầu, tỏ vẻ không nhận được mệnh lệnh hạ thủ. Mục Ảnh cười cười, chắp tay mà đứng, lùi về sau mấy bước, tỏ rõ thái độ của mình.




Âm Giáp nhìn Diệp Vu Thời, trong mắt đầy khát cầu: “Cho ta biết, làm sao ngươi làm được? Rõ ràng là sinh địa… làm sao có thể bố trí thành tử địa?”



Lúc này, Mục Ảnh lại ra tay, hai ngón tay chặp lại, nhắm thẳng hướng bắc.



Con ngươi Phương Khác co rút, chỉ này không đơn giản, người này tuyệt đối không chỉ là kỳ nguyên anh! Phương Khác vung kiếm trong tay, đối chọi chính diện, rồi lùi liền vài bước, chân hãm sâu vào bùn đất.



Biểu tình thả lỏng trên mặt La Tất thay đổi, hắn không ngờ lúc này Mục Ảnh kia lại ra tay, hơn nữa vừa ra tay đã ngay mắt trận!



Phương Khác còn chưa đứng vững Mục Ảnh đã tiếp một chiêu nữa.



“Chạm.” Phương Khác bị bức lui đến chỗ gió xoáy xung quanh mắt trận, nếu Phương Khác đã ra khỏi mắt trận, vậy không ai áp trận, Kiếm Bát trận này sẽ lập tức sụp đổ.



Phương Khác nhìn trước mắt, lại là một chỉ tập kích, ngón tay đó như đang ở ngay trước mắt y.



[Cửu Thiên Vân Tiêu]



Phương Khác khơi mũi kiếm lên.



“Keng!” Một đạo kiếm ý ngập trời xuất hiện, trong Kiếm Bát trận tối thui, đột nhiên sáng lên một đạo kiếm quang, khí thế như điện, không thể ngăn cản.



Keng một tiếng, Phương Khác cản được một chỉ của Mục Ảnh.



Cùng lúc này, mấy đạo phi kiếm nhắm thẳng vào hai người Mục Ảnh.



Mục Ảnh híp mắt, nhìn tay mình, trên tay là một đường máu cực nhỏ, không phải Thái A kiếm ý… Mục Ảnh cười lớn mấy tiếng: “Hiện tại đã trừ Âm Văn Phù, đạo hữu cũng nên thả hai người chúng ta ra khỏi trận thôi.”