Khác Thủ Tiên Quy

Chương 89 : Bái sư

Ngày đăng: 09:44 18/04/20


Mặt trời sau trưa chiếu rọi cả dãy núi Kỳ Liên, quân đóng ở biên cảnh đã giao thủ vào buổi tối, vừa rồi tấn công điên cuồng của phái Thái Hành mới dừng lại. Trên chiến trường chất đầy thi thể, phật tu Cổ Sát tự một thân bạch bào nhiễm đỏ máu. Bát Du nhìn chiến trường, miệng chưa từng ngừng niệm kinh văn, chú vãng sanh.



Mà lúc này phái Côn Luân đang đứng ở sơn môn thứ nhất của Cổ Sát tự, chuẩn bị đi.



Một trăm ba mươi đạo sơn môn của Cổ Sát tự tối qua đã bị phá năm mươi lăm đạo. Khu mua bán Kỳ Liên tổn thất thảm trọng, đệ tử Cổ Sát tự cũng tử thương gần vạn người. Những môn phái khác đã khởi hành trở về môn phái của mình, còn chuyện đàn áp phái Thái Hành, chỉ có Côn Luân, với Lục Căn tự luôn giao hảo cùng Cổ Sát tự, và một vài môn phái nhỏ phụ thuộc.



Phái Thiên Sơn vẫn giữ trầm mặc, rõ ràng ký kết ngầm giữa phái Thiên Sơn và phái Thái Hành vẫn được giữ rất tốt. Tổ Sơn tự đứng đầu tứ đại tông môn ngoài dự liệu lại không có bất cứ động tĩnh. Mà Như Thị quán tại dãy núi Trường Bạch gần phái Thái Hành cũng im thin thít. Tứ đại thế gia hiện nay cũng không có gia tộc nào có phản ứng, mọi người đều phát huy bốn chữ ‘chờ xem biến cố’ rất tốt.



Đối với kết quả này Bát Thiên và Trí Tiêu đã chuẩn bị trước, nhưng khi chân chính đối mặt với sự thật, Trí Tiêu cũng không thể không thừa nhận trong mười mấy năm mình ẩn cư ở Cùng sơn cốc, phái Thái Hành đã bất tri bất giác lôi kéo được rất nhiều thế lực. Từ đánh nhỏ đánh ít không ai để ý diệt sạch những môn phái nhỏ ở dãy núi Thái Hành. Đến bây giờ phía bắc đại lục Cửu Châu coi như đã hoàn toàn nằm trong tầm khống chế của phái Thái Hành.



Mà Côn Luân, dưới sự chưởng quản của Trí Ngu không có sai lầm gì cũng không có hành động gì. Nhưng có lúc không có hành động lại là sai lầm lớn nhất.



Phương Khác nghĩ đến thế cục hiện tại, bên tai là kinh văn nặng nề, chậm rãi phủi tuyết đọng trên áo. Quả nhiên không thể giữ Tả Khâu lại được, hôm qua Tả Khâu vẫn đột phá vòng vây hội họp với Nhậm Giáp vừa chạy lên núi sau đó trở về Thái Hành trong sự truy sát của Cổ Sát tự. Nhưng Tiêu Vân Dật lại bị Cổ Sát tự ‘giữ’ lại. Mà không biết tại sao Cổ Sát tự lại giao Tiêu Vân Dật cho Côn Luân. Tiếp theo bọn họ sẽ rời khỏi Cổ Sát tự, Bát Thiên đại sư đích thân tiễn họ ra khỏi sơn môn.



“Kiếm trong tay ta, vì sao mà vung?” Tiêu Xương Thu đứng bên trái Phương Khác đột nhiên nói. Âm thanh cực nhỏ, nhưng mọi người xung quanh lại có thể nghe được.



Phương Khác quay đầu nhìn Tiêu Xương Thu. Mặt nàng lạnh như băng sương, nhưng sự lo lắng trong mắt không thể che giấu được. Phương Khác đột nhiên hơi hiểu ra, sự kiên định của Tiêu Xương Thu đến từ đâu. Khi người ta có thứ muốn bảo hộ, thì sẽ trở nên kiên cường mà ngoan cố. Vậy tại sao y vung kiếm? Lần đầu tiên Phương Khác nghĩ đến vấn đề này. Sau kiếm ý là kiếm tâm, vậy kiếm tâm của y là gì?



“Ngươi còn nợ ta mười ngày.” Khi Phương Khác đang đầy tâm sự. Trần Phủ không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt y.



Phương Khác ngước mắt nhìn Trần Phủ một thân dính máu, không khỏi oán thầm. Rốt cuộc ngươi có bao nhiêu oán niệm đối với việc đánh bại ta? Lúc này mà vẫn còn nhớ đến chuyện đó. Nhưng nhìn đôi mắt của Trần Phủ, Phương Khác nghĩ nghĩ lại cười nói: “Hoan nghênh ngươi đi theo bất cứ lúc nào, nhưng chuyện đánh bại ta, sợ là ngươi không làm được.”
“Chỉ cái này?” Trí Tiêu hỏi.



“Chỉ cái này.” Lòng tham quá lớn như rắn nuốt voi, điểm này y vẫn biết, còn nói nữa y hoài nghi lần này Trí Tiêu sư thúc sẽ trực tiếp xách cổ áo y ném khỏi thuyền bay.



“Được rồi, về sau dược thảo linh thực ở Cùng sơn cốc đều do ngươi đến chăm sóc.” Đáy mắt Trí Tiêu mang theo ý cười, tiểu tử này quả nhiên đã nghía trúng linh dược ở chỗ ông từ lâu rồi.



“Vậy ngươi có nguyện ý bái ta làm thầy?” Trí Tiêu lại hỏi.



Tất cả mọi người kinh ngạc, bái làm môn hạ của Trí Tiêu có nghĩa là gì?



Thân phận Trí Tiêu tại phái Côn Luân kỳ thật có chút tách biệt. Hơn năm mươi năm trước, vốn dĩ người được chọn cầm quyền là Trí Tiêu, nhưng không biết sao Trí Tiêu lại chọn ẩn cư trong Cùng sơn cốc giao nội môn Côn Luân cùng những sự vụ khác cho Trí Ngu đạo nhân. Năm đó lời đồn ra là nói ông thương tâm vì tình, vì thế không muốn quản những thứ này. Mà bây giờ, rõ ràng Trí Ngu đã giao quyền lợi lại cho Trí Tiêu. Mà dưới trướng Trí Tiêu đến nay không có một đệ tử. Nếu thu Phương Khác làm đệ tử nhập môn. Phương Khác sẽ là thủ tịch đại đệ tử của Trí Tiêu.



Thân phận này đương nhiên vô cùng chiếm ưu thế. Như vậy Phương Khác gần như không tốn chút sức lực nào đã có thể vào trung tâm phái Côn Luân.



“Đệ tử nguyện ý.” Phương Khác trước là giật mình, sau đó phản ứng lại lập tức cung kính chắp tay thi lễ. Hôm đó Trí Tiêu chỉ dẫn y tại Cùng sơn cốc, trong lòng y sớm đã xem Trí Tiêu là một nửa sư phụ.



“Vậy nhớ kỹ. Đợi về Côn Luân, hành lễ bái sư cho ta.” Trí Tiêu tiêu sái phất tay áo, coi như tiểu tử này cũng có chút mắt nhìn.



Đoàn người Côn Luân ngồi trên thuyền bay trở về Côn Luân. Mà đại lục Cửu Châu cũng đã kéo màn chiến loạn.