Khách Đến Từ Nơi Nào

Chương 7 :

Ngày đăng: 19:59 18/04/20


Vị đội trưởng đến từ huyện gọi là Lão Đinh, là một cảnh sát hình sự ngoài bốn mươi, mặt mũi nghiêm túc, ăn nói thận trọng. Mặc một chiếc áo da cũ, ngón tay vừa thon dài vừa thô ráp. Ánh mắt nhìn ai cũng như chiếc móc câu, vừa sáng vừa sắc.



Trước kia Hàn Thác đã gặp không ít cảnh sát hình sự lớn tuổi. Nên từ đáy lòng anh rất tôn trọng Lão Đinh, nói chuyện cũng rất khiêm tốn, khách sáo.



Lão Đinh sau khi nghe lời suy luận của anh, lại thấy một chàng trai bừng bừng sức sống, trong lòng cũng có ấn tượng rất tốt, chỉ không thể hiện ra bên ngoài mà thôi.



Những cảnh sát hình sự khác trong thị trấn, trong mắt Lão Đinh chỉ là mấy tên tay mơ ngu xuẩn, ông cũng lười nói nhiều với mấy người đó, chỉ gọi mỗi Hàn Thác sang một bên, châm cho anh điếu thuốc, hai người đàn ông chậm rãi rít thuốc.



Lão Đinh hỏi: “Sao lại không làm cảnh sát?”



Hàn Thác cười cười: “Mệt mỏi, muốn rời ngành.”



Lão Đinh: “Ha ha, cậu mới bao nhiêu tuổi, nói mệt là mệt. Ngành này bồi dưỡng ra được một cảnh sát hình sự giỏi như cậu không phải dễ. Cậu bạn, nghĩ kĩ lại đi, sau này có thể quay lại, thì quay lại.”



Hàn Thác tôn trọng anh ta, gật đầu cười, không nói.



Nhưng sau này, khi Lão Đinh sai người nghe ngóng tài liệu về chàng trai ấy, anh ta mới biết quá khứ của Hàn Thác nặng nề hơn người khác rất nhiều. Nên Lão Đinh chỉ chầm chậm thở dài một hơi, biết là không khuyên nổi anh.



Đối với vụ án xảy ra trong thị trấn, hai anh em bắt đầu có cách nhìn khác nhau.



“Khả năng người ngoài gây án cực kì nhỏ.” Hàn Thác nghiêm túc nhìn đàn anh, “Sao lại nhỏ? Tôi thấy vụ án này rất bất thường. Bao nhiêu năm qua, người dân ở thị trấn này đều bình an vô sự. Đột nhiên lại xảy ra một vụ án mạng thảm khốc như vậy. Không thể loại trừ kẻ tình nghi là người ngoài được, nhất là cô gái độc thân mới từ nơi khác đến đây định cư….”



Trong lòng Hàn Thác có một hơi nóng bốc lên, cố gắng kìm lại, “Lão Đinh, anh nói vậy là quá chủ quan, không hề có chút bằng chứng và suy luận  khách quan nào. Anh xem, hai nạn nhân đều là đàn ông trung niên, độ tuổi tầm 45 đến 50 tuổi, góa vợ hoặc đang độc thân, không quá chú ý đến chuyện sinh hoạt nam nữ, điều kiện kinh tế khá giả. Có con, nạn nhân thứ hai thậm chí có hai người con. Nhưng khi hung thủ ra tay, những đứa con đều không ở gần đó. Vì sao hung thủ lại không chọn những người đàn ông không có con? Rõ ràng trong thị trấn có không ít người phù hợp. Tôi có cảm giác, hung thủ đang cô gắng tránh né, bản năng của người mẹ không cho phép cô ta làm vậy…. Vì cô ta cảm thấy mấy người đàn ông căn bản không xứng làm cha! Mối thù của hung thủ rất rõ ràng…. Cô ta hận đàn ông, nhất là những người đàn ông có tiền lại lăng nhăng, cô ta hận nhất là bộ phận đó của đàn ông, cực kì căm ghét. Tôi nghi ngờ cô ấy đã từng bị đàn ông cưỡng bức. Mà cô ấy còn dễ dàng vào được nhà của nạn nhân, rõ ràng là đã quen biết nạn nhân từ trước. Người bản địa rất phù hợp với chân dung này! Người lạ, mới đến thị trấn, trong thời gian ngắn muốn biết nhiều chuyện như vậy, rồi tìm đúng mục tiêu là rất khó. Vả lại, nếu như là người lạ, một khuôn mặt mới, ra tay làm gì cũng dễ khiến người khác chú ý. Nhưng bây giờ, chúng ta lại không tra ra được chút manh mối nào!”



Lão Đinh cũng tức giận, cười lạnh: “Chân dung tâm lý tội phạm? Hàn Thác, bản phân tích này của cậu cũng quá chủ quan rồi! Vẻn vẹn hai vụ giết người, liền có thể định tính được hung thủ, thu nhỏ phạm vi? Kết luận không phải người bên ngoài? Tôi không nói hung thủ nhất định là người ngoài, nhưng lúc này cũng không thể chỉ dựa vào suy luận của cậu, loại trừ nghi ngờ đối với người ngoài. Đầu tiên là gộp hết lại, khoanh vùng các nghi phạm, đảm bảo không bỏ sót bất kì một khả năng nào. Sau đó tiếp tục thực hiện phép loại suy, loại trừ dần dần. Đây là nguyên tắc căn bản của cảnh sát hình sự. Tôi cho rằng cậu là một nhân tài, sao lại có thể hành động theo cảm tính như thế? Hay cậu muốn bao che, cô bạn ở nơi khác của cậu?”



Hàn Thác nhất thời im lặng.



Lão Đinh vốn là tên hồ ly, thấy thế cũng không nói thẳng ra, chỉ chậm rãi: “Chẳng phải trên sách có một câu thế này sao? Dù chuyện gì đi chăng nữa, cũng sẽ bắt đầu theo một quy tắc : Hoặc là là một người bắt đầu một hành trình mới, hoặc là là một người xa lạ tiến vào thị trấn nhỏ. Giờ xem xem chuyện chúng ta gặp phải là vế trước hay vế sau đi.”



Hàn Thác im lặng một lúc, hỏi: “Những lời này ở trong sách nào?”



Lão Đinh vừa hút thuốc, vừa xoay người rời đi: ” . À quên chưa nói với cậu, tôi còn kiêm cả chức biên kịch nữa, tất cả các bản án mà tôi từng gặp, tôi đều viết ra thành một kịch bản. Có điều, vẫn chưa có người nào tinh mắt, tìm đến tôi để xin làm phim.”



Hàn Thác: “…”



______
Anh đến quán cà phê mà Lạc Hiểu thuê.



Anh có chìa khóa, mở cửa. Tối hôm qua hung thủ ra tay, nhưng Lạc Hiểu lại phí thời gian ở đây cả đêm. Chỉ cần cố tìm, nói không chừng có thể tìm thấy chứng cứ.



Thế là, anh tỉ mỉ tìm mấy lần trong phòng. Sau khi xem xong, chỉ nghĩ một điều, Lạc Hiểu hẳn là mất cả đêm ở đây, nên mới dọn chỗ này sạch sẽ như vậy. Nhưng thế thì sao, chỉ có thể nói về mặt tình lý, lại không thể dùng làm bằng chứng.



Cuối cùng khi đến hai gian phòng của chủ nhà, Hàn Thác lại ngoài ý muốn thấy được một thứ.



Một gian, chắc chắn là của cô. Có mấy bộ quần áo của cô, còn có những thứ linh tinh cô mua trong thị trấn, tất cả đều chuyển vào đó. Trên tường còn có mấy nhánh hoa, cách bố trí trong phòng, vừa nhìn qua, Hàn Thác đã thấy thích. Tính tình của cô khá giống anh, thanh bạch, ôn hòa, anh vẫn biết.



Còn một căn phòng khác, cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ. Trước cửa sổ có rất nhiều chậu cây. Có mấy món đồ gỗ second – hand, đều là màu trắng, đen, xám, không quá giống một gian phòng của phụ nữ. Trên giá sách còn bày mấy quyển sách quý còn mới, trên tường có một bộ thư pháp khá ngông cuồng. Bên cửa sổ có một cái bàn thấp, bày một bộ bàn cờ, còn có một chiếc gạt tàn.



Hàn Thác đứng trong phòng này một lúc lâu, thấy cảm xúc bắt đầu tuôn trào. Xoay người, rời khỏi quán cà phê, đi về.



Vốn lòng anh có chút thong thả, chỉ có vài phần lo lắng. Nhưng khi thấy khách sạn đang đèn đuốc sáng trưng, còn có mấy người ra vào, tim Hàn Thác xiết chặt lại.



Anh vừa vào cửa, liền thấy Lão Đinh dẫn người từ trong đi ra. Hai người đối mặt nhau, Lão Đinh chỉ nói một câu: “Cô ta chạy rồi!”



Lòng Hàn Thác chấn động, gầm nhẹ: “Anh thì biết gì? Không phải cô ấy!”



Lão Đinh không đáp lại anh, kéo thấp mũ cảnh sát xuống, đi ra ngoài, nói lớn: “Trong đêm nay phải bắt được.”



Hàn Thác nhanh chân chạy vào khách sạn, khách, kể cả Tiểu Mai, tất cả đều kích động đứng trong sân. Hàn Thác ngẩng đầu, thấy phòng của cô mở ra, còn có hai người cảnh sát mặc thường phục đứng đó, tất nhiên là không có cô.



Lòng Hàn Thác đau xót, lý trí bắt đầu chạy loạn. Chắc Lão Đinh đã sớm nghi ngờ cô, ban ngày đi tìm hiểu, nghe được có người con gái như vậy ở nơi này, mọi điều kiện đều phù hợp, nên ban đêm mới dẫn người đến tập kích. Cách làm của Lão Đinh không đáng trách, nếu đổi anh thành người phải chịu trách nhiệm, anh cũng sẽ làm thế. Nhưng mà….



Anh không phải là người khác, bây giờ anh là bạn trai cô, là người thật lòng yêu cô. Anh sao có thể nhìn nhầm? Nhầm cô với tên trộm lòng dạ ác độc đã bị đồn đến đường cùng?



Hàn Thác chạy lên lầu. Hai người cảnh sát thấy thế, định cản anh, bị anh đánh tránh sang một bên, nhìn tình cảnh trong phòng, hành lý của cô tan tác mỗi thứ một nơi, tiền giấy màu đỏ nằm ở một chỗ. Cô không mang theo bất kì thứ gì, nói chung chỉ mang theo cũng là tấm thẻ căn cước luôn được đặt trong túi xách.



Hàn Thác đấm mạnh một cái lên tường. Ngẩng đầu, nhìn đốt ngón tay trắng bệch của mình, đau lòng.



Đồ… Đồ ngốc này, chạy gì mà chạy! Một người một ngựa. Vụ án này không phải do cô làm thì sẽ không có bằng chứng trực tiếp. Lão Đinh mặc dù cố chấp, nhưng chắc chắn sẽ không đổ oan cho cô. Nhưng cô lại chạy, chuyện này sao có thể nói rõ đây?



Mà đêm hôm khuya khoắt, trời đông giá rét, cô mặc phong phanh, ngoài anh thì không quen biết ai, đường đi đều bị cảnh sát chặn lại, cô có thể chạy đi đâu?