Khách Đến Từ Nơi Nào

Chương 8 :

Ngày đăng: 19:59 18/04/20


Đêm cao nguyên, sự lạnh lẽo thấm vào tận xương tủy. Lạc Hiểu vòng tay ôm lấy đầu gối ngồi dưới gốc cây. Từ đây nhìn về phía đằng xa, thị trấn nhỏ trông như một ngôi sao phát sáng. Ở đó, có người mà cô yêu, cũng là nơi có một cuộc sống cô mong muốn.



Vậy mà bây giờ, nơi ấy lại khiến cô trốn chạy trối chết.



Lạc Hiểu cúi đầu, cảm giác được bản thân đang run lên, nước mắt chảy xuống, rồi lại nhanh chóng lau khô đi.



Cô không biết mình phải làm sao bây giờ. Đáng lẽ, cô phải luôn tỉnh táo đề phòng, để bất cứ lúc nào cũng có thể dứt khoát ra đi; thế nhưng, cô đã

quá buông lỏng bản thân, dừng chân ở khách sạn của anh, dung túng chính

mình rơi vào mộng đẹp.



Kết quả phải trả giá chính là không thể quay lai sao?



Cô kìm nén tiếng khóc của mình, không dám khóc lớn sợ có ai đó phát hiện

một người con gái một thân một mình đêm khuya thanh vắng khóc như đê vỡ. Trời một màu đen, cỏ cây cũng một màu đen, ngay cả tiếng dế kêu dưới

chân cũng chỉ một màu đen. Cô đưa tay chỉ thấy hình dáng năm ngón tay mờ ảo. Gió thôi cỏ lay, núi đá lởm chởm, cô ngồi yên tĩnh trong bóng tối.



Đột nhiên có người vỗ nhẹ lên vai Lạc Hiểu, cô giật mình sợ hãi thiếu chút

nữa đã hét lên. Nhưng không thể bởi một bàn tay quen thuộc đã bịt miệng

cô lại.



Cô kinh hãi quay người.



Trăng sáng chiếu rọi trên đỉnh đầu, anh đứng đằng sau nhìn cô. Xung quang là một mảnh tĩnh lặng, hình như không có cảnh sát.



Cô vô thức thở phào nhẹ nhõm. Nhưng lại chạm phải ánh mắt sắc như dao của anh, lồng ngực như bị siết chặt.



Cánh tay cô bị anh nắm chặt: “Tại sao thấy cảnh sát lại chạy trốn?”



Lạc Hiểu cắn môi không nói.



Hàn Thác lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, kéo cô lên: “Theo anh trở về.”



Trong lòng Lạc Hiểu như có một cơn gió lạnh thổi quá, hết lần này tới lần

khác cố chấp bất động. Cuối cùng, cô vẫn bị kéo lọt vào lòng anh. Hàn

Thác ôm chặt lấy cô, cúi đầu nhìn. Nước mắt cô dâng tràn khóe, tựa như

hồ nước vây khốn lấy anh những ngày qua, vô cùng trong suốt, trong đó

như có sóng ngầm bắt đầu dâng trào. Anh có thể thấy rõ ràng.



Trong lòng Hàn Thác vẫn là trĩu xuống, thấp giọng hỏi: “Sao lại khóc?”



Lòng Lạc Hiểu đau như dao cắt: “Hàn Thác… em xin lỗi, xin lỗi… em không thể trở về được.”



Dưới tán cây, gió đã ngừng thổi.



Cô dựa vào thân cây, ngây ngốc nhìn trời. Anh ngồi bên cạnh, hút thuốc để

đè nén tâm tình. Cô cúi đầu, nhìn vào chấm đỏ trên điếu thuốc của anh.

Kể cả giờ khắc này, anh vẫn trông vô cùng anh tuấn lạnh lùng.



“Tội gì?” Anh lẳng lặng hỏi.



Lạc Hiểu sững sờ, thấp giọng trả lời: “Giết người!”



Bàn tay đang cầm điếu thuốc lá đưa lên của anh sững lại, hít sâu một hơi, anh nói: “Vô tình hay cố tình?”



Lạc Hiểu: “Vô tình.”



“Sao lại giết?”



Lạc Hiểu khẽ hoảng hốt, đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, cô hé lộ sự

thật. Cô đáp: “Em không biết… lúc ấy trời rất tối, hắn lao vào phòng em, lúc ấy quả thật em không nhìn rõ gì cả, chỉ biết hắn lao đến đánh vào

bàn tay đang cầm dao của em … em…” Vành mắt cô bắt đầu ẩm ướt, nghẹn

ngào: “Có thể … đúng là em muốn giết hắn, nhưng em thật sự không biết

giết người là như thế nào, khi ấy em như trong mộng, hắn nằm trên mặt
“Ừm.” Anh nắm lấy tay cô kéo lên, hai người cùng nhau quay về thị trấn nhỏ.



Lạc Hiểu có cảm giác, Hàn Thác có một chút thay đổi. So với sự phẫn nộ, đầy vô tình của buổi tối qua, ánh mắt đầy mê ly lúc làm tình thì sáng nay,

anh tựa như trầm tĩnh hơn rất nhiều. Lạc Hiểu không biết anh đang suy

nghĩ điều gì.



“Hàn Thác, cảm ơn anh!” Lạc Hiểu thấp giọng nói.

“Đến khi em bị bắt đi rồi, hãy quên em đi. Em cảm thấy được ở cùng anh

những ngày vừa qua thật sự rất tốt đẹp. Hai chúng ta đều không còn gì

tiếc nuối nữa, cũng không cần hoài niệm, đúng không?”



Hàn Thác

không quay đầu lại, trầm mặc một lúc rồi nhàn nhạt hỏi: “Không phải đêm

qua em gọi anh là A Thác à? Chưa gì đã đổi giọng rồi?”



Lạc Hiểu mờ mịt không rõ, nhưng cũng không muốn nói gì nhiều, khẽ lên tiếng: “A Thác.”



Hàn Thác cũng không nói gì thêm nữa.



Trời sáng rõ, hai người cùng nhau đi trên con đường lớn trong thị trấn, phát hiện chướng ngại vật trên đường đều đã được dọn đi. Không biết đã xảy

ra chuyện gì.



Trên đường, cũng có không ít người xì xào bàn tán, mơ hồ chỉ nghe được vài câu:



“Bắt được rồi hả?”



“Nghe nói bắt được rồi à? Là cô ta sao? Chậc chậc, thật đáng sợ!”



Trong lòng hai người đều khẽ rung mình, tiếp tục đi về phía khách sạn.



Ngay ngoài khách sạn cả hai bắt gặp Lão Đinh và vài cảnh sát khác, liền vội

vàng đi qua. Thấy bọn họ, Lão Đinh cười ha ha, vỗ vỗ Hàn Thác nói: “Cậu

thanh niên, cậu nói rất đúng, hóa ra chính là người quen trong thị trấn! Ngay trong đêm qua chúng tôi đã bắt được cô ta rồi. Đại khái là liều

chết đánh cược một phen, đoán cô ta liên quan đến ba vụ án, người của

tôi bắt tại chỗ. Ha ha ha! Còn nữa, hôm qua ở khách sạn cũng đã xin lỗi

rồi, nhưng cũng là do chức trách của tôi.” Sau đó hướng về phía Lạc Hiểu gật nhẹ đầu, liếc thấy hai người còn nắm tay, khẽ mỉm cười với Hàn

Thác: “Việc còn lại của phía cảnh sát, đưa vợ của cậu về nói chuyện yêu

đương đi. Đợi lão đây kết thúc vụ án, sẽ mời cậu uống rượu.”



Hàn Thác hỏi: “Hung thủ là ai?



Lão Đinh cười cười: “Cậu đoán xem? Chắc chắn là cậu đoán trúng, còn hỏi tôi nữa à. Cậu cũng biết còn gì. Về nghỉ ngơi trước đi, hôm nay khách sạn

cũng không có đồ ăn, đưa người của anh ra ngoài một bữa. Đừng có keo

kiệt thế chứ.”



Lão Đinh thừa nước đục thả câu, lệnh những người còn lại đi khỏi. Để lại Hàn Thác và Lạc Hiểu đứng đó.



Hai người nhìn nhau, Lạc Hiểu giật tay khỏi tay anh, nhìn theo bóng lưng

Lão Đinh nói: “Em đi tự thú…” Anh một câu cũng không nói, dùng hành động kéo cô lại. Đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn cô, nói: “Cùng anh quay lại khách sạn.”



Lạc Hiểu: “Vâng…”



Anh nắm tay cô tiếp tục đi về phía trước, vụ án dường như đã được giải quyết, trên đường đặc biệt

nhiều người, chen chúc nhốn nháo. Một lát sau, anh túm lấy vai cô, kéo

vào trong ngực. Lạc Hiểu nhẹ nhàng dựa sát vào anh. Giờ phút này, Hàn

Thác tựa như một hồ nước lạnh lẽo sâu thẳm, đến tột cùng anh đang suy

tính điều gì, cô hoàn toàn đoán không ra. Trong nội tâm mờ mịt bất động.



Còn Lão Đinh sau khi đi được một đoạn, bỗng nhiên nhớ tới gì đó, sửng sốt

một chút rồi quay đầu nhìn lại. Nhưng trong đám người thân ảnh Lạc Hiểu

đã mất hút từ lâu.